Sất Trá Phong Vân

Thần sắc Bàn Hoành Cơ đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc:

- Người thừa kế Đấu Khí Phong Vân thế hệ này sao?

- Nếu không thì ngươi nghĩ là sao?

Diệt Phương Duyên cười rất tự hào:

- Mỗi người luyện thành Đấu Khí Phong Vân đều có chút khác biệt. Ngươi không nhận ra được cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

Càn Kình đi tới trước mặt Diệt Phương Duyên trực tiếp quỳ xuống mặt đất:

- Sư phụ...

- Thôi đi, quỳ như vậy có gì thú vị chứ?

Diệt Phương Duyên giơ tay ra đỡ Càn Kình đứng lên, không cho hắn thật sự quỳ xuống mặt đất:

- Ngươi có biểu hiện rất tốt, thực sự không thua kém gì ta.

Càn Kình chỉ có thể gật đầu không nói thêm điều gì nữa. Mình có được như ngày hôm nay, nếu không có đấu khí Phong Vân thần bí, có lẽ mình thật sự không thể tiêu sái tiến được tới trình độ như vậy.

- Càn... Càn Kình...?

La Đức có chút không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Năm đó tuy rằng mình nhận định học sinh của mình sẽ có tiền đồ, nhưng chỉ cho rằng hắn có thể làm tới một Thiên phu trưởng đã là không tồi. Nhưng bây giờ nhìn lại Vạn Kỵ Trưởng thấy hắn, cũng chỉ có thể thành thành thật thật xem là tiểu đệ.

Càn Kình nhìn thấy Diệt Phương Duyên, lại nhìn La Đức một chút, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. Đã nhiều ngày không gặp lão sư, cùng một ngày cùng một thời điểm lại gặp được cả hai người!

- Lão sư.

Càn Kình chạy nhanh chân đến chỗ La Đức, lại được vị lão sư trung niên này kéo lên, không cho hắn quỳ hai đầu gối xuống đất.

- Ngươi... Thật sự... là Càn Kình sao?

Đến bây giờ La Đức vẫn không dám tin tưởng tất cả những điều này là thật. Không ngờ mình lại dạy dỗ ra một học sinh xuất sắc như vậy? Xuất sắc đến mức tuổi còn trẻ đã đánh chết cường giả như Lôi Đình Sư Vương, đánh trọng thương kẻ ác như Kim Trạch Thiên Lục, hơn nữa một lần hành động trở thành phó hội trưởng tổng nghiệp đoàn chiến sĩ, đồng thời còn là người cầm quyền của Chiến Đường.

Học sinh này... Xuất sắc quá mức!

La Đức có một loại cảm giác đặc biệt không chân thật, đặc biệt đặc biệt không chân thật. Hiện tại mới qua mấy năm? Học sinh của mình đã đứng ở địa vị đỉnh phong của quyền lực hoàng triều Chân Sách, có thể nói chuyện ngang hàng với Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ trong truyền thuyết.

- Lão sư La Đức, là ta.

Nụ cười trên mặt Càn Kình càng thêm sáng lạng. Có thể nhìn thấy lão sư đã từng đặc biệt quan tâm đối với mình, trong lòng cũng là cảm khái và hài lòng không biết nói sao cho hết.

- Thật sự là ngươi rồi!

Cuối cùng La Đức từ trong khiếp sợ khôi phục lại, vội vàng lấy từ trong túi ra một trang giấy đã sớm chuẩn bị xong:

- Mấy năm nay học viện Áo Khắc Lan phát triển tạm được, chỉ có điều tài chính không đủ. Ta biết, ngươi bây giờ có tiền. Ngươi xem, có thể giải quyết giúp ta một chút hay không?

Càn Kình nhìn trang giấy trong tay của lão sư La Đức, vẻ mặt có chút sửng sốt. Đây thật đúng là vị lão sư luôn suy nghĩ cho học viện Áo Khắc Lan của mình. Vừa gặp mặt liền trực tiếp đòi tiền! Cũng chỉ có người thân cận nhất, mới có khả năng làm ra chuyện trực tiếp như vậy.

- Lão sư, chúng ta tập trung trước một trăm vạn kim tệ được không?

Trong lòng Càn Kình thử tính toán, rốt cuộc nên cho lão sư bao nhiêu kim tệ mới phải:

- Lão sư xem như vậy có được không?

- Một... Một trăm vạn... Kim tệ?

La Đức mở to hai mắt nhìn, cảm giác hít thở cũng trở nên khó khăn. Lần này mình tới đây chỉ mong có được một vạn kim tệ là tốt rồi...

- Nếu như một trăm vạn kim tệ không đủ... vậy hai trăm vạn thì sao?

Càn Kình hiểu lầm La Đức, chỉ cho rằng vị hiệu trưởng này muốn học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan trở thành học viện sơ cấp lớn nhất, tốt nhất tỉnh Vĩnh Lưu:

- Nếu không được, chờ ta rèn một thanh Hồn Binh...

- Đủ, đủ đủ...

La Đức liên tục vỗ vai Càn Kính, rất sợ nghe được con số càng đáng sợ hơn. Hắn sợ rằng mình sẽ bị con số đó hù chết ở đây, vậy có thể thật sự phải bồi thường lớn.

- Hai trăm vạn kim tệ...

La Đức lại bắt đầu cảm giác mình đang nằm mơ. Mọi chuyện thực sự quá mức không thật.

- Càn hội trưởng...

Một chiến sĩ trẻ tuổi từ ngoài cửa chạy nhanh vào trong, trên mặt có ba phần tự hào và hưng phấn. Hai tay hắn liên tục chà xát ở trước người:

- Thế gia Phần Đồ... Người của thế gia Phần Đồ... tới... Ngà xem, ngài có...

- Thế gia Phần Đồ tính là gì?

Bàn Hoành Cơ ở bên cạnh đưa mắt nhìn về phía trước:

- Bản gia chủ đến đây, tiểu tử này cũng không ra nghênh đón. Thế nào? Dáng vẻ của người thế gia Phần Đồ đặc biệt đẹp sao? Hay Càn Kình là con rể của thế gia Phần Đồ bọn họ? Cho dù là Phần Đồ Lãng tới đây, cũng để cho hắn tự mình đi tới! Chẳng lẽ còn muốn tìm người đi ra đón bọn họ vào hay sao?

Chiến sĩ trẻ tuổi sửng sốt, vội vàng cúi thấp đầu xuống. Mình chỉ là từ một gia tộc chiến sĩ bình thường đến đây, lại quên ở đây còn có gia chủ của một trong mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch.

Càn Kình thoáng cười nhìn chiến sĩ trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng cho thấy là người sùng bái thế gia Phần Đồ. Hắn nghe được trong đại sảnh cách đó không xa truyền đến giọng nói đầy quen thuộc.

- Xà Hoàng tức giận thật lớn hả? Đừng nói nữa! Người tới thật sự chính là Phần Đồ Lãng ta.

- Thân thể của lão gia tử Phần Đồ vẫn rất cường tráng.

Giọng nói bất mãn của Bàn Hoành Cơ cuối cùng đã khôi phục lại bình thường:

- Khi nào thì dự định đi tới chiến trường Nhân Ma chém đám nhãi ma kia?

- Xà Hoàng nhiều ngày không gặp, phong thái còn hơn năm đó.

Phần Đồ Lãng long hành hổ bộ đi vào sân, thấy La Đức sửng sốt, có chút vô cùng kinh ngạc. Vì sao ở đây có chiến sĩ thực lực yếu ớt như thế.

La Đức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Phần Đồ Lãng, nuốt nước miếng vài cái, sau đó mới nhỏ giọng ở bên tai Càn Kình hỏi:

- Người này... Người này chính là gia chủ thế gia Phần Đồ sao?

- Đúng vậy, lão sư.

Càn Kình cố ý tăng cao giọng. Ánh mắt Phần Đồ Lãng nhìn về phía La Đức đang đầy nghi hoặc, trong nháy mắt biến thành bội phục và thưởng thức. Người có thể dạy dỗ ra học sinh như Càn Kình, cho dù là Đại Ma Vương bệ hạ hiện nay là đệ nhất cường giả đích thân tới đây cũng sẽ rất coi trọng La Đức.

Đương nhiên, có khả năng rất coi trọng đến mức trực tiếp tát một cái, giết chết La Đức, để diễn tả sự coi trọng và thưởng thức của mình đối vị lão sư có thực lực yếu này nhiều tới mức nào, phòng ngừa sau này hắn lại dạy dỗ ra mấy học sinh như Càn Kình. Điều này thật sự có khả năng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến căn cơ snh tồn của vương triều Lộ Tây Pháp.

La Đức cảm nhận được sự chú ý của Phần Đồ Lãng, vội vàng đứng thẳng người, nét mặt mỉm cười mang theo sự khẩn trương nhìn về phía vị lãnh đạo của thế gia Phần Đồ, được tất cả chiến sĩ bình thường coi trọng.

- Ngài dạy dỗ học sinh rất tốt.

Phần Đồ Lãng đứng ở trước mặt La Đức Lý Cách Tư làm một nghi lễ cúi chào theo tiêu chuẩn quân đội:

- Ta từ lâu đã muốn tới chào hỏi ngươi.

La Đức cảm giác đầu có chút choáng váng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui