Sất Trá Phong Vân

Tính tình rồng không tốt, cho dù là ngụy long cũng có sự kiêu ngạo của mình. Loại kiêu ngạo này còn thâm nhập vào trong máu, khiến tính tình trở nên vô cùng táo bạo. Y Toa Bối Lạp cũng trở thành nữ bạo quân thật sự.

- Bàn thúc thúc đừng vô tình như thế... Lại nói ta và huyết mạch ngụy long cũng không thân quen. Người ta... người ta là viện trưởng học viện, chuyện suy tính đầu tiên vẫn là học viện.

Bàn Hoành Cơ có chút ngạc nhiên. Tiểu nha đầu này rốt cuộc muốn làm gì? Thế nào lại đột nhiên sử dụng loại trạng thái này để nói chuyện với mình? Nàng nhìn thấy Càn Chiến Huyền cũng dám cứng rắn gân cổ nói: Lão gia này, ngươi già! thời đại bây giờ thuộc về lão nương!

- Ta muốn nói... Nhà Bàn thúc thúc nhiều nhân tài như vậy, sẽ không đến mức không tự tin còn muốn học sinh bất lương như Đoạn Phong Bất Nhị, đại biểu Bàn gia xuất chiến đúng không? Thứ hạng của học viện chúng ta những năm qua thế nào, Bàn thúc thúc cũng biết...

Y Toa Bối Lạp cười hì hì nhìn Bàn Hoành Cơ:

- Cho nên... Học sinh bất lương này còn chưa bị ta đuổi học, còn không bằng để hắn đại diện cho trường học của chúng ta?

Ta nhổ vào!

Bàn Hoành Cơ thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp phun ra những lời thô tục. Mắt hắn trợn tròn nhìn chằm chằm vào Y Toa Bối Lạp. Nha đầu chết tiệt kia không ngờ lại đánh chủ ý tới trên đầu mình!

Lần này đến đây, ngoại trừ xem có thể trực tiếp khuyên Đoạn Phong Bất Nhị về nhà ra, hắn còn một suy nghĩ khác. Đó là nếu như không thể thuận lợi trở về gia tộc, chí ít cũng lấy thân phận gia tộc huyết mạch rắn chín đầu xuất chiến.

- Cái này...

- Bàn thúc thúc...

Y Toa Bối Lạp cười hì hì đi về phía Bàn Hoành Cơ:


- Thúc thúc nhìn những tiểu tử rắn chín đầu này một chút đi. Có người nào không là thiên tài? Chuyện nhập thánh có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Vậy thúc thúc cần gì phải ở chỗ này cướp giật một học sinh bất lương chuyên trốn học cả thời gian dài với ta làm gì? Ta thật sự không muốn bởi vì hắn trốn học thời gian dài mà giam giữ hắn lại! Nếu như làm vậy sẽ bỏ lỡ thời điểm tham dự cuộc tranh tài Tân Nhân Vương...

Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!

Bàn Hoành Cơ không sợ Y Toa Bối Lạp uy hiếp, nhưng vấn đề này lại là tất cả đối với Đoạn Phong Bất Nhị. Lời mình nói căn bản đều không tính là gì.

- Hiệu trưởng đại nhân mỹ lệ, Càn Kình đã đại diện học viện chúng ta báo danh rồi, ta còn có thể đi sao?

Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu lại nhìn Bàn Hoành Cơ:

- Ta lấy thân phận thế lực gì báo danh có quan trọng hay không? Một khắc khi ta mở ra lực lượng huyết mạch rắn chín đầu kia...

Bàn Hoành Cơ nở nụ cười. Một khắc khi Đoạn Phong Bất Nhị mở ra huyết mạch rắn chín đầu, thân phận của hắn chính là chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu!

Điều này... Như vậy là đủ rồi!

Bàn Hoành Cơ là người thông minh, không tiếp tục buồn phiền thêm nữa trong chuyện này.

- Tiểu nha đầu, Bất Nhị từ chỗ của ngươi chạy đi đâu không có vấn đề gì, nhưng...

Bàn Hoành Cơ đưa một ngón tay chỉ vào mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu bên cạnh:

- Mười tên củi mục này cũng phải đi tới học viện các ngươi báo danh.

Mộc Nột Chân Sách ở một bên chỉ cười khẽ.

Xà Hoàng này đến cuối cùng thật sự vẫn không buông tha cho Đoạn Phong Bất Nhị đi trên tuyến của Bàn gia. Chỉ có điều khi phát hiện cửa ải phía trước mặt rất khó trực tiếp đi qua, hắn lựa chọn một phương thức, nhét các chiến sĩ huyết mạch Bàn gia vào học viện. Như vậy người ngoài thoạt nhìn, Đoạn Phong Bất Nhị liền trở thành một thành viên trong đó. Hoặc nói người dẫn đầu đội ngũ này tất nhiên cũng sẽ trở thành một tuyến của thế lực Bàn gia.

Giỏi tính toán!

Mộc Nột Chân Sách len lén giơ ngón tay cái lên. Bàn Hoành Cơ lộ ra một nụ cười sâu xa khó hiểu. Y Toa Bối Lạp đưa ngón trỏ chống cằm thoáng suy tính mấy giây:

- Điều này không có vấn đề. Có thể có được nhiều chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu như vậy, có thể trợ giúp nâng cao thứ hạng cho học viện của ta, ta vẫn rất vui vẻ. Nhưng nếu như chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu chỉ tham gia học viện chúng ta một lần như vậy, thành ý này có hơi ít?

- Vậy mười năm sau này, hàng năm có một nửa chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu thế hệ trẻ tuổi gia nhập vào học viện nha đầu.

Bàn Hoành Cơ nở nụ cười:

- Nhưng nếu như sau mười năm, học viện của nha đầu vẫn không điều chỉnh được mức độ thực lực cao hơn, vậy không thể trách thúc thúc ta lòng dạ ác độc.

- Mười năm sao?


Đôi mắt Y Toa Bối Lạp chớp động đầy vẻ khôn khéo và cơ trí giống như tinh linh:

- Mười năm, vậy là đủ rồi! Nếu như sau mười năm, ta vẫn không thể làm được điều gì, vậy ta cũng nên thoái vị, nhường chiếc ghế hiệu trưởng cho người có năng lực hơn.

- Chiếc ghế hiệu trưởng...

Đoạn Phong Bất Nhị cười trong ánh mắt lóe ra ánh sáng dường như đang suy nghĩ tới điều gì.

- Thế nào? Ngươi cũng muốn làm hiệu trưởng sao?

Y Toa Bối Lạp liên tục gật đầu:

- Chờ ngươi tốt nghiệp, có thể được giữ lại làm lão sư. Nếu như có biểu hiện xuất sắc, ta có thể suy nghĩ tới chuyện tặng chiếc ghế hiệu trưởng khiến ta luôn nhức đầu này lại cho ngươi.

- Thật sao?

Đoạn Phong Bất Nhị đưa tay nâng cằm rất nghiêm túc suy tính:

- Làm một nhà giáo vĩ đại, nghe thật sự có sức hấp dẫn.

Thiết Khắc ở bên cạnh khẽ lắc đầu, sử dụng giọng nói rất khẽ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được nói:

- Hài tử của ta, tuyệt đối không thể tiến học viện Chinh Phạt... Nơi dạy hỏng hài tử không thể đi.

- Ta nhổ vào! Tiểu thiếp...

- Chúng ta vào nhà rồi nói có được không?

Càn Kình đè vai Đoạn Phong Bất Nhị đang muốn giậm chân giận dữ xuống:


- Hai ngày sau ta sẽ kết hôn rồi, đám bạn lang sói các ngươi cũng phải thử một chút...

Càn Kính nói còn chưa dứt lời, Thiết Khắc đã đi thẳng về phía gian phòng. Đoạn Phong Bất Nhị càng thẳng thắn trực tiếp triển khai hồn vực hình thức ban đầu, trực tiếp di chuyển trong nháy mắt chạy về phía gian phòng. Phần Đồ Cuồng Ca rất trầm mặc, nhưng thực lực nhập thánh toàn lực bạo phát, không khách khí chút nào cũng lao về phía gian phòng.

Y Toa Bối Lạp khoanh hai tay ở trước ngực, khiến hai bầu ngực cao vút càng đặc biệt dụ cho người. Sắc mặt nàng có chút lo lắng:

- Gian phòng này... Có thể chịu được lực trùng kích của bọn chúng sao? Sẽ không bị suy đổ xuống chứ...

Ầm ầm!

Gian phòng bằng đá kiên cố, dưới sự lo lắng của Y Toa Bối Lạp liền lay động vài cái, không chút thần bí sụp đổ xuống phía dưới.

Càn Kình giơ tay lên xoa huyệt thái dương.

Đám người kia...

Một đao với đao quang rực rỡ từ một gian phòng khác xuất hiện, trực tiếp chém rơi gian nhà đổ nát:

- Trang phục tân lang của chồng ta mà bị rơi hỏng, ta chém các ngươi.

Tuy rằng Cổ Nguyệt Gia Anh còn chưa nhập thánh, nhưng cũng trong lúc các hội trưởng nhập thánh, thực lực liên tục tăng vọt. Hôm nay nàng chỉ thiếu một thanh Hồn Binh. Nhưng Càn Kình lại chưa rèn cho nàng.

Thánh khí. Càn Kình chỉ khe khẽ dùng hai chữ, khiến tâm tình Cổ Nguyệt Gia Anh có phần giảm sút, lập tức vui vẻ làm tân nương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận