Sất Trá Phong Vân

- Tiểu tử, chỗ ngồi của ta đâu?

Bàn Hoành Cơ ở trong đám người tiện tay nắm lấy một thành viên nghiệp đoàn chiến sĩ, rất tùy ý hỏi. Người không người quen biết hắn, còn tưởng rằng hắn chỉ là một vị khách rất bình thường mà thôi.

- Đại nhân Xà Hoàng, vị trí của ngài ở đó.

Người chiến sĩ bình thường giơ tay lên rất tùy tiện chỉ phương hướng một chút, sau đó xoay người đi trước, tiếp tục chuyện của mình, hoàn toàn không có chút ân cần chiêu đãi.

Chuyện này...

Lửa giận của Hoắc Nhĩ Uy Lập đã cường đại tới mức bốc lên đến đầu, gần như muốn bạo phát. Nhưng chỉ trong phút chốc, hắn dường như bị ma pháp cấp bậc cấm chú hệ băng hung hăng đánh vào trên đầu. Không chỉ lửa giận trong đầu hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn có một cảm giác tay chân lạnh giá. Dường như có một dòng nước lạnh theo sống lưng trực tiếp đánh thẳng vào đầu. Hai mắt gấu ra sức nháy, không thể tin được vào chuyện mình vừa nhìn thấy.

Xà Hoàng! Bàn Hoành Cơ! Nhân vật đứng đầu trong mười đại chiến sĩ huyết mạch, chính là nhân vật cho dù đi vào hoàng cung cũng sẽ được hoàng đế bệ hạ tự mình đi ra tiếp kiến!

Nhưng ở chỗ này, trong hôn lễ của Càn Kính, một người quê mùa nhận được sự ưu đãi và chiếu cố rất trọng điểm. Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ muốn tìm được vị trí của mình, không ngờ không có người nào đi dẫn đường cho hắn, chỉ tiện tay đưa một ngón tay chỉ là xong chuyện sao?

Tình huống như vậy...

Hoắc Nhĩ Uy Lập nghĩ nếu như mình gặp phải, khẳng định một tát trực tiếp đập tên chiến sĩ dám tùy tiện chỉ đường kia thành bánh thịt!

Nhưng trước mắt hắn, Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ lại vừa mỉm cười chào hỏi người khác, vừa tìm chỗ ngồi của mình, hoàn toàn không có chút cảm giác bị sỉ nhục.

Chuyện này...

Hoắc Nhĩ Uy Lập thở dài, nhấc chân đi về phía trong sân của tổng nghiệp đoàn chiến sĩ.

Vẻ mặt Hoắc Nhĩ Thiết có phần khó chịu theo sát phía sau:

- Gia gia, vì sao không đánh bọn họ? Chúng ta là Bạo Hùng cao quý...

- Câm miệng cho lão tử!

Hoắc Nhĩ Uy Lập quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Hoắc Nhĩ Thiết thân thể vừa khôi phục một cái:

- Ngươi biết cái gì!

Hoắc Nhĩ Thiết đưa mắt đảo qua Bàn Hoành Cơ cách đó không xa, sau đó nói với Hoắc Nhĩ Thiết ở phía sau lưng:

- Ngươi biết hắn là ai không?

Hoắc Nhĩ Thiết rất không quan tâm liếc mắt nhìn Bàn Hoành Cơ, không ngừng cười nhạt:

- Hắn có thể là ai chứ? Không phải là một lão chiến sĩ không có địa vị sao? Thấy người nào cũng cười ha hả...

- Thối lắm! Hắn là Bàn Hoành Cơ!

Hoắc Nhĩ Thiết mở miệng muốn nói, trong lúc nhất thời cứng ngắc, mắt nhìn chằm chằm vào lão chiến sĩ hắn vừa khinh thường.

Đây... Đây là... Bàn Hoành Cơ sao? đại nhân Xà Hoàng trong truyền thuyết đó sao?

- Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ còn như vậy, ngươi muốn ở chỗ này giả vờ lớn lối sao?

Hoắc Nhĩ Uy Lập lại hung hăng trừng mắt với Hoắc Nhĩ Thiết:

- Ngươi dám kiêu ngạo nói vậy, chẳng phải nói ngươi còn lợi hại hơn so với Bàn Hoành Cơ sao? Vậy mặt mũi Xà Hoàng để vào đâu? Hắn chỉ cần khẽ đập một cái là ngươi chết rồi. Đấy chỉ mới là đập nhẹ thôi đấy!

Hoắc Nhĩ Thiết rụt cổ lại một cái. Khí thế vênh váo muốn hò hét khi nãy thoáng cái đã hoàn toàn biến mất. Hắn thành thành thật thật lùi vào trong đội ngũ, trong lòng thầm hận. Ban đầu vốn tưởng rằng lần này gia gia tới, có thể hung hăng sỉ nhục nhân vật nhỏ Càn Kình của học viện Chinh Phạt này một chút. Thật không nghĩ tới... Xà Hoàng...

Hoắc Nhĩ Uy Lập thở dài. Hiển nhiên Xà Hoàng không phải thật sự không tìm được chỗ ngồi, mà cố ý đi bộ ở trong đám người, sử dụng thân phận của mình nói cho mọi người biết, ngay cả Xà Hoàng cũng như vậy, con mẹ nó các ngươi thì nhằm nhò gì? Thành thành thật thật tham gia yến hội cho lão tử! Nếu không Xà Hoàng sẽ giết chết các ngươi!

Có đại nhân Xà Hoàng làm chỗ dựa...

Hoắc Nhĩ Uy Lập chỉ có thể thở dài. Càn Kình này thật đúng là có vận khí tốt một cách khác thường!

- Bộ tộc huyết mạch ngụy long, thiếu chủ Y Toa Tái Nhĩ dẫn người tới chúc mừng trước...

- Người đâu? Tại sao không có một người nào dẫn đường vậy? Lẽ nào để Y Toa Tái Nhĩ cao quý như ta... Ôi! Ai dám đánh bản thiếu gia...

- Nhóc con! Lão nương đánh đây! Ba ngày không đánh ngươi, ngươi còn muốn làm phản sao? Thế nào có phải ngươi rất lợi hại đúng không? Cả ông trời cũng không chứa nổi ngươi nữa có đúng hay không?

Giọng nói của nữ bạo quân Y Toa Bối Lạp vang lên trong yến hội, trong phút chốc thu hút sự chú ý của tất cả những vị khách tham dự hôn lễ.

- A? Tiểu cô cô... tại sao tiểu cô cô lại ở chỗ này? A... Là ngài đánh... Ta...

- Ngươi … ngươi đã là gì chứ?

Y Toa Bối Lạp giơ tay lên trực tiếp nắm lấy lỗ tai của Y Toa Tái Nhĩ, lôi hắn đi về phía đoàn người trong yến hội:

- Theo ta ngay. Ngày hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt mới được.

Y Toa Tái Nhĩ dưới ánh mắt soi mói của mọi người, vẻ mặt đau khổ, thành thật đi theo Y Toa Bối Lạp về phía đoàn người, hoàn toàn không dám phản kháng. Từ nhỏ hắn ở trong gia tộc của mình chính là cấp bậc một tiểu bá vương. Nhưng chỉ có ở trước mặt vị cô cô này, bản thân hắn vẫn phải thành thành thật thật!

Tiểu cô cô hắn được mang danh hiệu là nữ bạo quân đã một mình cầm đao đi ám sát Đại Ma Vương vô địch độc đấu! Tuy rằng cuối cùng nàng đã bị thất bại, nhưng phần can đảm và hào khí này, cho dù là vô số nam chiến sĩ cường đại cũng không thể có được

Từ nhỏ Y Toa Tái Nhĩ không biết đã bị vị nữ bạo quân này đánh bao nhiêu lần, sớm đã có bóng ma rất nặng nề trong lòng. Trong gia tộc rất nhiều người đều nói, cho dù ngày nào đó thực lực Y Toa Tái Nhĩ thật sự cường đại như Y Toa Bối Lạp trước kia, khi hai người đánh với nhau, Y Toa Tái Nhĩ vẫn sẽ bị nữ bạo quân đánh không khác gì chó nhà có tang.

Bóng ma trong lòng quá nghiêm trọng! Có khả năng ngay cả ba phần thực lực cũng không phát huy ra được... Cho dù hắn có thực lực có thể chém chết Đại Ma Vương đương đại vô địch, cũng vẫn không làm gì nổi nữ bạo quân Y Toa Bối Lạp.

Vừa nãy, tốc độ Y Toa Bối Lạp giơ tay lên nhéo lỗ tai rất chậm. Có rất nhiều người ở đây có thể đơn giản tránh được. Tuy rằng Y Toa Tái Nhĩ nhỏ tuổi hơn so với Càn Kình một chút, nhưng thiên phú rất cường đại. Mấy ngày nay ở trên bảng nhập thánh, hắn giống như ngồi hỏa tiễn nhanh chóng bay lên. Hiện tại hắn đã là người đứng thứ ba trong bảng nhập thánh.

Vừa nãy, thời điểm Y Toa Bối Lạp đưa tay nhéo lỗ tai, cũng đủ thời gian cho Y Toa Tái Nhĩ nghiêng đầu tránh né tới một trăm lần có thừa. Nhưng vị thiên tài gia tộc chiến sĩ huyết mạch ngụy long này không ngờ... vẫn dễ dàng bị nàng nắm được, đơn giản giống như lão ưng bắt con gà con, rất nhẹ nhàng chộp được.

- Đau... đau... năm nay tuổi ta đã không còn nhỏ nữa...

- Ta đây không phải là tiểu cô cô của ngươi sao?

- Tiểu cô cô à, ta không phải có ý đó...

- Vậy là có ý gì? Nghĩ tiểu cô cô hoa tàn ít bướm, không ai muốn, cho nên có thể tùy tiện bị khi dễ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui