Sất Trá Phong Vân

- Còn có ta nữa!

Giọng gấu của Mộc Quy Vô Tâm vang lên.

- Còn có ta nữa.

Cổ Nguyệt Gia Anh yên lặng đứng ở bên cạnh Càn Kính.

- Có ta!

- Có ta...

- Tính ta một người!

Mấy hội trưởng phân hội nghiệp đoàn chiến sĩ đã nhập thánh và cả những người còn chưa kịp nhập thánh, từng người đều mở miệng lựa chọn gia nhập.

- Đại nhân Xà Hoàng...

Bàn Mộng Thừa nhìn về phía Bàn Hoành Cơ cung kính cúi đầu chín mươi độ:

- Lúc đầu ngài yêu cầu chúng ta đi theo Bất Nhị. Cho nên... Nếu như gia tộc rắn chín đầu bởi vì chuyện này mà bị chúng ta liên lụy, chúng ta nguyện ý rời khỏi gia tộc huyết mạch rắn chín đầu.


- Không sai! Chúng ta nguyện ý!

Chín chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu đang đứng sau lưng Đoạn Phong Bất Nhị đều đồng thanh kêu lên. Tuy rằng thời gian mọi người ở cùng nhau cũng không dài, nhưng tính cách của Đoạn Phong Bất Nhị có một sự mị hoặc đặc biệt, giờ phút này thật sự đã phóng ra.

Đám người Bàn Mộng Thừa cũng có thể cảm giác được, tuy rằng Đoạn Phong Bất Nhị cắn răng có chết cũng không trở về Bàn gia, nhưng đối với người của Bàn gia lại đặc biệt thân mật. Đám người mình mỗi ngày khi bị huấn luyện, mông bao giờ cũng bị hắn đá vài cái, cười mắng vài câu. Nhưng điều này quả thực tràn ngập thiện ý.

- Các ngươi cố gắng hết mức không nên chuẩn bị thức tỉnh lực lượng huyết mạch nhập thánh làm gì. Chiến hữu của ta nói sử dụng phương thức chiến sĩ bình thường nhập thánh, có thể có thể tăng cường khiến các ngươi xông tới thức tỉnh chung cực.

- Ta cố gắng hết mức đi trêu ghẹo mua về chút thánh khí. Thật sự không được thì kiếm chút Hồn Khí thích hợp với các ngươi cũng được. Chung quy vẫn tốt hơn so với trực tiếp lãng phí một lần huyết mạch thức tỉnh lực lượng. Các ngươi nói có đúng không?

Ngày trước, lúc nghỉ ngơi sau khi huấn luyện, lời nói Đoạn Phong Bất Nhị thoạt nhìn hình như chẳng hề để ý, giọng điệu lại tràn ngập quan tâm căn dặn, lại vang lên trong đầu mọi người.

- Thêm ta nữa! Chiến sĩ huyết mạch Ngụy Long không phải là kẻ hèn nhát!

Y Toa Tái Nhĩ không kịp hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi thực lực của mình nâng cao, đã nhảy ra phát biểu sự ủng hộ của mình trước tiên.

- Thiếu gia muốn đi chiến đấu, chúng ta cũng nhất định phải đi.

Các chiến sĩ huyết mạch Ngụy Long cùng nhau phát ra lời nói to rõ ràng.

Giờ phút này, các chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu đều đưa ánh mắt nhìn Lý Lôi Long. Đó không phải là ánh mắt trưng cầu ý kiến, mà là ánh mắt thúc giục.

Chiến sĩ dũng mãnh chưa bao giờ thiếu nhiệt huyết. Chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu còn vô cùng tự tôn và kiêu ngạo. Đã nhiều ngày nhận được vô số giúp đỡ của Càn Kình, người khác đều đi tham dự, nếu như mình không đi, đây chẳng phải là nói chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu còn không bằng người khác sao?

Hơn nữa, cá tính Đoạn Phong Bất Nhị mặc dù có một chút ngả ngớn, nhưng tính cách quả thực đặc biệt dễ khiến người ta cảm thấy thân thiết. Mấy ngày nay ở chung tất cả mọi người đều vô cùng hài lòng.

- Lão tổ tông...

Lý Lôi Long quay đầu lại nhìn Lý Phách:

- Thật ngại quá, trừ phi hiện tại ngài đánh chết ta, nếu không ta nhất định phải theo chân bọn họ cùng đi, đánh ngã hai huynh đệ bại hoại Cửu Dương Phong Thái kia! Chiến sĩ chết trực tiếp trên chiến trường là vinh quang, nhưng chết vì thủ đoạn hạ cấp như vậy, chính là sỉ nhục lớn nhất. Ta có nghĩa vụ, có trách nhiệm đi giúp Khí Cửu Dương rửa mối nhục này.

Lần đầu tiên trong mắt Lý Phách lóe lên vẻ thưởng thức. Chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu tuyệt đối không phải là kẻ hèn nhát. Lúc này không ra mặt nói, vậy không phải là người của Lý gia!

Rất nhanh, ánh mắt thưởng thức lại biến thành đau đầu. Một đội ngũ quy mô như vậy, lại thêm tất cả đều có bối cảnh dưới tình huống xông vào nơi ở của thế gia huyết mạch Chiến Thần ở Thần Đô, nếu như sử dụng thủ đoạn đánh bất ngờ, chỉ cần biết vị trí cụ thể của huynh đệ Cửu Dương Phong Thái, nói không chừng thật sự có thể giết chết bọn họ.

Cho dù là trực tiếp phát động tiến công, thế hệ trẻ gia tộc Cửu Dương hiện nay có khả năng cũng không chịu được nhiều cường giả trẻ tuổi như vậy tiến công, nhất định sẽ khiến các cường giả chiến sĩ huyết mạch thế hệ trước của gia tộc Chiến Thần ra tay. Đến lúc đó... Phiền phức sẽ càng lúc càng lớn...


Dù sao, nơi dừng chân của một gia tộc tại Thần Đô, nơi đó giống như địa vị đất phong của gia tộc. Bị người ta nghênh ngang đánh vào như vậy, cũng có phần mất mặt, căn bản không còn mặt mũi nhìn người.

Đặc biệt, còn có mấy ngày nữa cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sẽ chính thức diễn ra. Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào các đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch.

- Ngươi là muốn giết chết Cửu Dương Phong Thái và Cửu Dương Phong Hành đúng không?

Bàn Hoành Cơ chắn phía trước lối đi của mọi người, mắt nhìn thẳng vào Đoạn Phong Bất Nhị:

- Đúng không?

Gương mặt Đoạn Phong Bất Nhị âm trầm không nói gì. Vào thời điểm thế này căn bản không cần nói thêm làm gì.

Bàn Hoành Cơ đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Phách:

- Lý lão gia chủ, ngươi nói hai người chúng ta thao túng không được toàn bộ các cuộc đấu trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, nhưng nếu như dưới tình huống liên thủ, bố trí hai người Cửu Dương Phong Thái và Cửu Dương Phong Hành giao đấu hai trận với Đoạn Phong Bất Nhị chắc được chứ?

Lý Phách bất đắc dĩ thở dài. Ngày hôm nay nếu như không xử lý chuyện này tốt, những người tuổi trẻ này hiển nhiên nhất định sẽ đi tới gia tộc huyết mạch Chiến Thần quyết chiến.

- An bài một chút hẳn không có vấn đề.

Lý Phách nhìn Đoạn Phong Bất Nhị:

- Tiểu tử, nếu như chuyện này chúng ta không giải quyết được, các ngươi muốn làm thế nào thì làm, lão đầu tử ta sẽ không quản các ngươi. Các ngươi xem như vậy có được không?

Cả khuôn mặt Đoạn Phong Bất Nhị âm trầm, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người bên cạnh. Nếu như hôm nay chỉ có mình xông vào, như vậy chuyện này căn bản không có gì để nói. Trực tiếp xông vào giết chết người là được rồi.


Nhưng bây giờ, nếu như cứng rắn chấp nhất muốn đi, như vậy sẽ có một đám bằng hữu cùng tới đó. Đến lúc đó... Tử thương là chuyện khó tránh khỏi.

Khí Cửu Dương là bằng hữu. Những người trước mắt này cũng là bằng hữu.

- Thế nào? Chuyện này, chúng ta vẫn có thể làm được.

Bàn Hoành Cơ nhìn chằm chằm vào Đoạn Phong Bất Nhị. Ngày hôm nay tất cả người tuổi trẻ ở đây đều sẽ vì một câu nói của hắn, hoàn toàn quyết định hành động kế tiếp.

- Được!

Đoạn Phong Bất Nhị cắn hàm răng, giọng nói lạnh như băng cứng rắn ép từ trong kẽ răng ra ngoài:

- Hi vọng Xà Hoàng không cần gạt ta.

- Ta vẫn chờ ngươi trở lại Bàn gia, làm sao có thể lừa ngươi được.

Bàn Hoành Cơ rất muốn nói nhẹ nhàng một chút, khiến bầu không khí này thoải mái một chút. Nhưng hắn lại phát hiện thật sự rất khó có thể khiến bầu không khí này thả lỏng xuống.

- Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương...

Lý Phách ngửa đầu nhìn lên trên không trung. Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương mỗi lần đều là chiến trường dành cho vinh quang và cái chết. Nơi đó không phải là nơi để chiến đấu một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui