Sất Trá Phong Vân

Bất kỳ gia chủ nào khác, vĩnh viễn đều là thay mặt gia chủ!

- Ngươi... sử dụng... Linh hồn chấn động... Ngươi học cái đó...

Hồng Vân Lâm Phong cay đắng nói không nên lời. Nếu quả thật như thế... vậy vừa rồi không phải mình đã công kích gia chủ sao?

- Vừa học...

Bích Lạc rụt rè xấu hổ liếc mắt nhìn Càn Kình:

- Lão công dạy.

Phụt!

Hồng Vân Lâm Phong có một cảm giác kích động muốn thổ huyết. Đây thật sự vẫn là Bích Lạc đần độn về ma pháp kia sao? Một ma pháp sư ngu ngốc ngay cả thuật phi đạn đơn giản nhất, học một năm cũng không thể học được kia sao?

Linh hồn chấn động ! Tuy rằng không biết là một ma pháp thế nào, nhưng căn cứ vào những gì gia tộc ghi chép lại, lúc đó mấy thiên tài ma pháp sư trong gia tộc theo Hồng Vân Mạn, trước sau không cách nào học được linh hồn rung động!

Học trong mười phút sao? Hồng Vân Lâm Phong thật sự muốn lôi những lão tổ tông trong lịch sử ra ngoài nhìn xem bọn họ quá mức ngu xuẩn hay Bích Lạc quá mức thiên tài!

- Gia... Gia chủ...

Hồng Vân Lâm Phong đột nhiên khom lưng nặng nề dập đầu về phía Bích Lạc:

- Hồng Vân Lâm Phong, bái kiến gia chủ Bích Lạc...


Càn Kình kinh sợ trước động tác Hồng Vân Lâm Phong.

Đây là ý gì? Tại sao Hồng Vân Lâm Phong lại bái Bích Lạc làm gia chủ? Ta vốn chỉ muốn để Bích Lạc thi triển vài ma pháp của Hồng Vân, sau đó nói với bọn họ biết hai bên đừng ai ép ai, hợp tác thật tốt, như vậy mình có thể cân nhắc tới chuyện cung cấp ma pháp của Hồng Vân để trao đổi.

Thế nào?

Càn Kình kinh ngạc nhìn Hồng Vân Lâm Phong đột nhiên thi triển đại lễ, cũng ngây người.

Vẻ mặt Lý Phách cũng nghi ngờ nhìn về phía Bàn Hoành Cơ, lại phát hiện trên mặt vị gia chủ Xà Hoàng này hiện lên sự kinh ngạc, nhưng lập tức lại mỉm cười đắc ý, dường như biết được bí mật trong đó. Nghĩ lại, hắn mới nhớ ra vị Xà Hoàng này chính là người thích nhất chuyện hỏi thăm, thu thập các loại tư liệu.

- Con rắn nhỏ.

Lý Phách vỗ vào phía sau lưng Bàn Hoành Cơ hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Ta từng nghe nói về ma pháp tên linh hồn chấn động này.

Bàn Hoành Cơ cười, vẻ mặt đầy xấu xa thấp giọng xuống, lại âm lượng vẫn có thể khiến tất cả mọi người ở đây nghe được rõ ràng:

- Ta nghe nói ma pháp mạnh nhất của gia tộc huyết mạch Tinh Linh là linh hồn chấn động. Chỉ có điều ma pháp này rất rắc rối, hơn nữa đã thất truyền. Gia tộc bọn họ có quy định từ tổ tiên truyền xuống. Chỉ cần là thành viên của huyết mạch Tinh Linh, không quan tâm có thức tỉnh lực lượng hay không, sử dụng ma pháp này, chính là gia chủ thật sự, các gia chủ khác chỉ là thay mặt gia chủ...

Càn Kình đứng chết trân tại chỗ hoàn toàn không thể nói được lời nào. Mình chẳng qua chỉ tùy tiện nói ra một ma pháp, không ngờ trùng hợp đánh vào đúng gia quy của gia tộc huyết mạch Tinh Linh. Chuyện gì thế này?

Các ma pháp sư huyết mạch Tinh Linh khác hiếu kỳ nhìn về phía Hồng Vân Lâm Phong, mong tìm chứng cứ từ phía vị gia chủ đại nhân này. Kết quả bọn họ nhận được chính là câu trả lời khẳng định.

- Bái kiến gia chủ đại nhân!

Hơn mười ma pháp sư huyết mạch Tinh Linh, đồng loạt quỳ trên mặt đất, cũng không còn khí thế kiêu ngạo gì nữa. Làm một hồi, không ngờ vị trước mắt này lại chính là gia chủ đại nhân! Bọn họ còn muốn bắt gia chủ đại nhân về gia tộc cái rắm? Nàng đã là gia chủ, ở đâu cũng là gia chủ!

Hồng Vân Lâm Phong đột nhiên hiểu rõ thân phận của Bích Lạc bây giờ. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên cao hứng hay là nên uất ức. Hiện tại vị trước mặt này chính là gia chủ. Vừa rồi mình còn muốn bắt phụ mẫu của gia chủ uy hiếp gia chủ. May là chưa làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

- Vì sao hắn không giả không biết?

Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi:

- Nếu là ta, ta sẽ giả vờ không biết.

Hồng Vân Lâm Phong len lén trừng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị. Huyết mạch Tinh Linh phải có tôn nghiêm của mình. Chúng ta trọng cam kết nói tín nghĩa! Nếu tổ tiên đã từng lưu lại quy định như vậy, con cháu nhất định phải tuân theo!

Bích Lạc đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Càn Kình. Trong tình huống này rốt cuộc nên xử lý thế nào? Từ trước cho tới bây giờ mình chưa bao giờ gặp phải.


- Nếu là gia chủ, các ngươi còn muốn mang về không?

Càn Kình cười híp mắt nhìn Hồng Vân Lâm Phong quỳ trên mặt đất.

- Không... Gia chủ đại nhân có tất cả quyền tự do...

Hồng Vân Lâm Phong quỳ trên mặt đất, đầu lắc trái lắc phải, tần suất giống như tiểu hài tử lắc trống bỏi.

- Vậy ngươi còn quỳ ở chỗ này làm cái gì?

Đoạn Phong Bất Nhị ngồi xổm xuống trước mặt Hồng Vân Lâm Phong. Nhìn vị gia chủ huyết mạch Tinh Linh này vừa rồi kiêu ngạo đến mức cho dù hoàng đế bệ hạ cũng không chắc đã để ý tới:

- Ta nói này, ngươi còn quỳ ở chỗ này làm cái gì? Còn không đi tìm trưởng lão của các ngươi, báo cáo một chút về chuyện này?

Hồng Vân Lâm Phong sửng sốt một chút, sau đó liền vội vàng đứng lên cung kính cúi đầu nói:

- Gia chủ đại nhân, ta phải đi tìm người.

Hồng Vân Lâm Phong vừa rời khỏi, thân thể Bích Lạc nhũn ra, ngã vào trong lòng Càn Kình nhẹ giọng nói: 

- Đau đầu...

Đau đầu sao?

Càn Kình ngẩn người ra. Lẽ nào ma pháp kia...

- Tiểu tử, ngươi không biết linh hồn chấn động là gì đã dám truyền cho nữ nhân của ngươi sao?

Bàn Hoành Cơ giơ một ngón tay cái lên:


- Ta không biết ngươi học được ma pháp này từ đâu, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết. Ma pháp này là ma pháp rất quái dị. Nó gần như không để ý tới bất kỳ phòng ngự nào, có thể trực tiếp công kích tinh thần đối thủ. Cho dù đó là lực lượng huyết mạch chung cực cũng không cách nào phòng ngự trước ma pháp này. Nhưng mỗi lần thi triển ma pháp này, người đó sẽ bị đau đầu kéo dài tròn vài ngày. Hơn nữa ma pháp lực cũng sẽ giảm xuống năm thành.

Không để ý tới phòng ngự? Đau đầu? Ma pháp lực giảm xuống năm thành?

Càn Kình nghe xong những đáp án này, liên tục nhíu mày. Tại sao còn có chuyện kỳ quái như vậy?

- Đương nhiên, ma pháp này cũng không phải là vô địch. Đừng thấy ma pháp lực của ta không bằng Hồng Vân Lâm Phong. Khả năng ma pháp kia có hiệu lực đối với ta rất yếu ớt.

Bàn Hoành Cơ khẽ lắc đầu:

- Bởi vì ta có ý chí mạnh nhất! Ma pháp này rất có hiệu quả đối với ma pháp sư. Đương nhiên, đối chiến sĩ cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả. Chỉ là hiệu quả đặc biệt yếu hơn mà thôi. 

- Đau đầu...

Càn Kình cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể của Bích Lạc. Ngón tay nhanh chóng gõ nhẹ lên cằm:

- Cái này... Chắc là có thể chế ra thuốc để áp chế cơn đau đầu. Về phần ma pháp lực...

Càn Kình nghĩ trước nghĩ sau vẫn không suy nghĩ ra biện pháp giải quyết. Có lẽ lần sau có thể thỉnh giáo lão sư Âu Lạp Lạp một chút. Về phương diện này, dùng thuốc thần bí bao giờ cũng tốt.

- Được! Các ngươi cứ làm đi!

Bàn Hoành Cơ giơ tay lên, lấy từ trong đấu giới ra thuốc thần bí được Càn Kình chia cho lúc trước, nhẹ nhàng chuyển động ở đầu ngón tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận