Sất Trá Phong Vân

Dựa theo Càn Kình quy định, Bàn Hoành Cơ có thể uống từ lâu. Nhưng hắn vẫn chưa dùng tới.

Bàn Hoành Cơ đang đợi. Hắn đợi tới lúc thân thể mình thật sự đạt tới tình trạng đỉnh phong nhất, sau đó mới sử dụng thuốc thần bí này đi đánh cược một lần.

Cơ hội, chỉ có một lần! 

Bàn Hoành Cơ đặc biệt quý trọng. Đặc biệt là sau khi Đấu Hồn trong cơ thể bị dây xích phong ấn, hắn càng cảm giác được một giây khi phá được dây xích kia, chính là lúc mình dùng thuốc. Một lần trùng kích này hẳn sẽ thức tỉnh chung cực.

Lý Phách cười ha hả nhìn Càn Kình, tầm mắt thỉnh thoảng lướt qua thuốc thần bí trong tay Bàn Hoành Cơ.

- Dược liệu chuẩn bị xong chưa? 

Càn Kình cười: 

- Ta đây điều chế cho ngài.

Mặt trời mới mọc ở phía đông, Thần Đô nghênh đón vòng thi đấu thứ ba của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.

Càn Kình vừa ăn sáng xong, còn chưa rời khỏi chiến bảo của nghiệp đoàn chiến sĩ, đã nhận được một tin tức không tính là tốt lắm. Đối thủ vòng thứ ba hắn... Bỏ cuộc!

Không sai! Bỏ cuộc!

Càn Kình kéo dài cường thế sau hai vòng thi đấu. Đối thủ vòng thứ ba trực tiếp lựa chọn từ bỏ quyền thi đấu. Không chỉ là tuyển thủ vòng thứ ba bỏ cuộc, thậm chí vòng thứ tư, vòng thứ năm... 

Nửa bảng đi thông tới trận chung kết, ngoại trừ ba gã chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương không bỏ quyền thi đấu ra, những người tham gia thi đấu khác đều tuyên bố, mặc dù mình đánh thắng đối thủ, khi gặp phải Càn Kình đều bỏ quyền thi đấu.

Từ mức độ nào đó mà nói, trước khi Càn Kình gặp phải Y Toa Tái Nhĩ, đối thủ chỉ còn lại có ba gã chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia. Các chiến sĩ khác tuy rằng vẫn đang tham gia thi đấu, nhưng khi gặp phải mình sẽ từ bỏ quyền thi đấu.

Nói cách khác, trong thời gian mười lăm ngày kế tiếp, Càn Kình chỉ cần đi đánh bốn trận là được rồi. Những thời gian khác ngay cả chiến đấu cũng sẽ không có.


- Hội trưởng, ngày hôm nay ngài vẫn đi chứ? 

Chiến sĩ tới thông báo tin tức, tò mò nhìn Càn Kình.

- Đi. 

Càn Kình đứng dậy để mặc Cổ Nguyệt Gia Anh hỗ trợ sửa sang lại y phục: 

- Ta muốn xem những người khác một chút. Đặc biệt là Vô Danh, còn có cả Càn Vô Thanh.

- Càn Vô Thanh? Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương trước đây rất lâu đã bị ngươi đánh ngã sao? 

Đoạn Phong Bất Nhị ngậm bánh mì trong miệng đi vào phòng khách, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ: 

- Tại sao ngươi lại chú ý tới hắn như vậy?

Càn Kình hơi suy nghĩ một lát, sau đó vẫn nói ra: 

- Có lẽ hắn là vong linh.

- Vong linh?

Bánh mì trong miệng Đoạn Phong Bất Nhị chợt rơi xuống. Tay hắn theo bản năng chộp được cái bánh mì, sắc mặt thoáng cái đã trở nên ngưng trọng.

Tiểu đội Càn Kình cùng nhau đi tới, đánh nhau với không ít người. Trong đó bọn họ thua thiệt nhất chính là lần chiến đấu ở trong biển cát cổ hoang với đám vong linh kia. Lần đó, nếu như không phải mạng lớn, sợ rằng bọn họ thật sự có thể chết đến khi không còn một người.

Sáu con mắt trên bầu trời... 

Đoạn Phong Bất Nhị nghĩ đến cảnh tượng quái dị này, phía sau lưng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

- Vong linh cũng không nhất định phải cường đại? 

Đoạn Phong Bất Nhị an ủi Càn Kình: 

- Ngươi quên sao, lần trước chúng ta ở biển cát cổ hoang, cũng đã chém bay không biết bao nhiêu vong linh.

- Hắn không thi triển Đấu Hồn, đấm một quyền dễ dàng đánh ngã một chiến sĩ huyết mạch Đấu Hồn tứ cấp...

Nụ cười trên mặt Đoạn Phong Bất Nhị vừa xuất hiện, đã hoàn toàn biến mất. Tình cảnh như vậy đại biểu cho điều gì, tất cả mọi người không phải là kẻ ngu ngốc. Nếu tiếp tục thoải mái nữa, chính là lừa mình gạt mình.

- Tối nay, ta đi xem hắn một chút. 

Thiết Khắc chậm rãi mở miệng: 

- Giúp ta điều tra một chút về chỗ ở của hắn.

Đoạn Phong Bất Nhị trầm ngâm một chút: 

- Chúng ta cùng đi.

- Một mình ta đi là đủ rồi.


- Chiến thân huyết mạch của ngươi là trạng thái thiên sức Đọa Lạc. Vạn nhất bị hắn quấn lên thì phiền toái.

- Ta...

- Cứ làm theo lời Bất Nhị nói đi. 

Càn Kình mở miệng nói: 

- Chúng ta không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng phải cố gắng không gây thêm chuyện. Nếu như điều tra được hắn thật sự là vong linh, như vậy thì trực tiếp giết chết hắn đi! Giết hắn không chết, cố gắng chuẩn bị lấy ít tài liệu trở về, tìm hiểu rõ xem hắn rốt cuộc muốn làm gì...

- Các ngươi nói cái gì đó? Nói cho các ngươi biết một chuyện xui xẻo. 

Mộc Nột Chân Sách toàn thân mặc trang phục hoàng tử đi vào gian phòng: 

- Tối hôm qua, hoàng cung bị trộm! Ta thật muốn ngất! Hiện tại thế đạo này là thế đạo gì vậy? Hoàng cung! Đang diễn ra cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, lại bị người ta tới trộm!

Hoàng cung bị trộm sao? 

Càn Kình cũng cả kinh. Bình thường kẻ trộm tuyệt đối sẽ không lựa chọn trong thời điểm diễn ra cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, hạ thủ trộm đổ hoặc cướp đồ.

Trừ phi là kẻ trộm lớn!

Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương bắt đầu. Hoàng cung nhìn có vẻ như càng canh phòng nghiêm ngặt hơn. Nhưng thật ra sự nghiêm ngặt này ngược lại xuất hiện về lỗ thủng thời gian. Người càng để ý tới cái gì, càng dễ xảy ra vấn đề.

- Mất thứ gì vậy? 

Đoạn Phong Bất Nhị cười một cách tự nhiên: 

- Là vương miện? Hay là nội khố của ngươi bị trộm?

- Một hạt châu vô dụng. 

Mộc Nột Chân Sách lắc đầu: 

- Ta thật sự không hiểu được, trong bảo khố chính là nơi cất dấu thánh khí! Rốt cuộc là kẻ trộm gì vậy? Trộm một viên dạ minh châu chỉ có thể dùng để chiếu sáng...


- Dạ minh châu? Chờ một chút! 

Trong đầu Càn Kình lóe lên một vài tư liệu về vong linh. Mấy ngày nay vì vấn đề của Hải Thanh Nhi, các loại tư liệu minh văn về vong linh hắn quả thực đã đọc không ít.

- Dạ minh châu loại nào?

- Rất bình thường, lớn bằng nắm tay. A! Nếu như nói có gì kỳ lạ, chính là hạt châu này trơn bóng hơn so với các hạt châu khác, nhẵn mịn giống như có thể biến thành kem bất cứ lúc nào mà thôi...

- Nguyệt Hoa Tinh Thần Châu? 

Càn Kình nhớ tới lời Ân Lạp Khắc nói. Năm đó A Lịch Khắc Tư bị đánh thậm chí có thể khiến cho tất cả bọn họ đều cho rằng hắn đã chết, có thể tưởng tượng ra đó là một vết thương nặng tới mức nào.

- Nguyệt Hoa Tinh Thần Châu? Đó là cái gì? 

Mộc Nột Chân Sách cũng cảm thấy hiếu kỳ.

- Ta biết nguyên lý khiến vong linh hình thành thân thể to lớn. Đó là một loại tồn tại thật sự rất khó chết. 

Càn Kình nghiêm túc suy tính: 

- Nói đơn giản, vong linh trọng thương cần loại này! Chỉ có điều, chỉ cần cái này là không đủ! Vong linh thật sự đủ thông minh. Loại Nguyệt Hoa Tinh Thần Châu này vô cùng hiếm thấy, cũng chỉ có trong bảo khố hoàng cung mới có thể cất loại nguyên liệu nhìn có vẻ như không có giá trị, nhưng trên thực tế cũng có thể tạo ra thánh khí đặc biệt...

- Ta nói Càn Kình, ngươi suy luận thì suy luận, nhưng mong ngươi không cần biểu hiện sự tham lam qua ánh mắt rõ ràng như thế chứ? 

Mộc Nột Chân Sách nhìn Càn Kình: 

- Ngươi nghĩ tới bảo khố hoàng gia nhìn một cái?

Càn Kình không phủ nhận, liên tục gật đầu. Bảo khố hoàng gia qua nhiều năm như vậy cất bao nhiêu thứ tốt, không ai có thể nói rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui