Sất Trá Phong Vân

Mọi người nhất thời trở nên khẩn trương, Càn Kình đã cởi ra tầng phong ấn thứ nhất! Như vậy hiện tại hắn...

Đấu khí… đang ca! Đấu khí… đang tấu nhạc!

Đấu khí bên cạnh Càn Kính, tấu vang lên một khúc trấn hồn khiến huyết mạch người ta căng lên! Đó là đấu kỹ đặc biệt hắn được truyền thừa từ đại thúc Lôi Địch, khúc trấn hồn!

Một khúc trấn hồn, hát hết phong thái của nam nhi!

Dường như có tiếng trống trận cực lớn, giống như dùng huyết lệ tạo thành tiếng nhạc!

Thực lực Càn Kình đang nâng cao trong khúc trấn hồn, thăng hoa ở trong khúc trấn hồn!

Đấu khí trùng thiên, đấu hồn cường đại, nhanh chóng rời khỏi thân thể!

Giờ phút này Càn Kình giống như một con cự thú bạo long xuyên qua từ thái cổ, đi từ hồng hoang tới, phá vỡ ngăn cản của thời gian, từ trong hỗn độn này phá không lao ra!

Khí thế! Khí thế của Càn Kình điên cuồng khuếch trương. Hơn mười cường giả trẻ tuổi lập tức cảm giác được ở trong không khí này tràn ngập uy áp.

Sắc mặt Cửu Dương Chân Tông tối sầm lại. Đây là Càn Kình sau khi giải tầng phong ấn thứ nhất sao? Hắn hiện tại đã đủ cường đại hơn so với mình! Nếu là đối chiến, phần thắng của mình không đủ bảy thành! Thậm chí khả năng sáu thành cũng không đủ! Tối đa chỉ chiếm một chút ưu thế mà thôi. Chút ưu thế ấy cũng không đủ mang tính quyết định.


Bàn Hoành Cơ quay đầu lại nhìn Lý Phách:

- Nếu như tiểu tử này giải ra một tầng phong ấn khác, có thể chỉ có ngươi, ta, hoặc Đại Ma Vương hiện nay mới có thể tranh phong với hắn? Nếu không các chiến sĩ Huyết Mạch khác, người có thể thức tỉnh chung cực, có thể đánh với hắn một trận, sợ rằng thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi.

- Đúng như vậy.

Lý Phách nhìn về phía Cửu Dương Chân Tông đứng cách đó không xa thở dài:

- Hắn nhất định không ngờ được, thực lực Càn Kình sẽ đạt tới mức như vậy? Hiện tại, không biết hắn có hối hận không?

- Hắn thật sự không ngờ...

Bàn Hoành Cơ lắc đầu:

- Thực lực này, ngay cả ta cũng không nghĩ tới. Không biết hắn rốt cuộc tiến hành huấn luyện đặc biệt thế nào. Cùng là giải phong ấn ra, hắn mạnh mẽ phát ra sự tăng trưởng cường đại hơn người khác rất nhiều.

Lý Phách trầm mặc liên tục gật đầu. Vấn đề này đúng là một vấn đề không có cách nào lý giải, Càn Kình vĩnh viễn tràn ngập sự thần bí.

Càn Kình phóng mắt nhìn mọi người. Ánh mắt hắn trực tiếp nhìn về phía Càn Chiến Huyền đang ngồi trên ghế khách quý. Hai tay hắn chậm rãi nắm chặt, cảm nhận lực lượng trong cơ thể này dâng trào.

Sở dĩ Càn Vô Tinh Thần thất bại, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn căn bản không có năng lực khống chế thánh khí nắm trong tay kích thích ra lực lượng vượt quá giới hạn.

Một khắc kia, Càn Vô Tinh Thần không phải đang khống chế lực lượng, mà đang bị lực lượng nắm trong tay. Hắn trở thành đầy tớ của lực lượng.

Hắn căn bản không cách nào nắm trong tay phần lực lượng này, chứ đừng nói là chính xác thi triển phần lực lượng nắm trong tay này, hình thành đấu kỹ nhìn như có uy năng đáng sợ, nhưng chỉ là một thể xác trống rỗng, không bằng nắm giữ bản chất lực lượng trước mặt. công kích của hắn cũng đủ hủy diệt đối thủ.

Vừa nãy, lúc mới đầu, ở trước mặt người nhận biết, hiểu rõ, đồng thời nắm giữ bản chất lực lượng, loại lực lượng này trái lại yếu đuối. Yếu tới mức khó có thể hình dung được. Dường như chỉ cần vừa khẽ chạm vào sẽ vỡ nát.

Cũng bởi vì như vậy, Càn Kình mới có khả năng ở trong trận chiến đấu trực tiếp cướp đoạt Càn Khôn Vô Cực Ấn của đối phương, khiến tổ hợp kỹ năng chiến đấu quái dị này dễ dàng chia lìa.

Hiểu rõ tất cả. Càn Kình hiểu rất rõ ràng, cho dù mình phóng ra lực lượng còn sót lại, mình cũng không cách nào thực sự nắm được trong tay. Lực lượng khổng lồ này mình chỉ có thể nắm giữ, nhưng không cách nào thực sự nắm trong tay. Hiện tại điều mình phải làm là làm thuộc, quen với những lực lượng hiện có trong tay, thực sự nắm tất cả ở trong tay.


Muốn nắm được chúng trong tay, con đường tắt tốt nhất… chính là chiến đấu! Để làm quen với lực lượng, không có biện pháp nào tốt hơn so với chiến đấu!

Biểu tình của Càn Chiến Huyền vẫn như mọi khi, khiến người ta không đoán ra được hắn rốt cuộc nắm chắc điều gì. Dưới tình huống đối mặt với Càn Kình hiện tại, biết rõ hắn còn có một đạo phong ấn, vẫn duy trì sự tự tin như vậy.

Lúc đầu đánh lén ở tái ngoại, Càn Kình thiếu chút nữa chết ở trong tay Càn Chiến Huyền, sau đó lại phát sinh mối thù Lôi Địch, đã sớm chôn xuống một kết cục giữa hai bên phải có một người chết!

Bàn Hoành Cơ có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Càn Chiến Huyền. Rốt cuộc gia hỏa bá đạo nghĩ thế nào, lại có thể duy trì sự bình tĩnh như vậy. Hắn rốt cuộc có con bài chưa lật thế nào?

- Càn Chiến Huyền, vĩnh viễn là một người khiến người ta không thể xem thường.

Lý Phách thấp giọng nói:

- Đừng quên, Càn Chiến Huyền có một thói quen.

Thói quen của Càn Chiến Huyền sao?

Ánh mắt Bàn Hoành Cơ đột nhiên sáng lên. Bên ngoài đều biết gia chủ Càn bá đạo, nhưng có một mặt rất nhiều người không biết.

Càn Chiến Huyền thích đọc sách vô cùng. Hơn nữa các loại sách cổ hắn đều xem qua, đồng thời vô cùng thích nghiên cứu những điều chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, đồng thời tiến hành thám hiểm khảo chứng.

Càn gia có hai thánh khí, chính là do Càn Chiến Huyền thám hiểm khảo chứng nhận được. Trong khi hắn đi thám hiểm cũng thường xuyên nhận được một vài kỳ ngộ. Bàn Hoành Cơ cũng muốn học hỏi ưu điểm này, quả thực đã học qua, đồng thời cũng từ trong đó nhận được lợi ích nhất định.


Nhưng Bàn Hoành Cơ chỉ học, Càn Chiến Huyền lại vui mừng phát ra từ trong lòng. Đó là một loại sở thích cuồng nhiệt. Bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm những năm qua Càn Chiến Huyền thám hiểm lại nhận được lợi ích gì tốt, có thể tạo ra sự trợ giúp nâng cao đối với phương diện thực lực của hắn hay không.

Mỗi cường giả đều có con lá bài tẩy của mình! Cho dù là Cửu Dương Chân Tông cũng có con bài chưa lật. Chỉ có điều con bài chưa lật của Càn Chiến Huyền là thần bí nhất. Hắn thám hiểm nhận được nhiều kỳ ngộ. Con bài chưa lật tất nhiên cũng nhiều hơn.

- Đánh thắng bọn họ, ngươi có tư cách thật sự để khiêu chiến với ta.

Càn Chiến Huyền chắp hai tay ở sau lưng nhìn về phía Càn Kình chậm rãi nói:

- Lần này ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sự khác biệt hoàn toàn.

Càn Kình thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú vào trên người Càn Chiến Huyền, qua lại nhìn đám chiến sĩ trẻ tuổi khác:

- Một trận chiến này, ta không dự định giải ra đạo thứ hai phong ấn. Chỉ cần thực lực bây giờ, đánh thắng tất cả các ngươi. Nếu như có người nào có thể khiến ta giải đạo thứ hai phong ấn ra, ta xem như hắn thắng.

Một người đánh mười người! Không ngờ hắn lại lựa chọn không tiếp tục giải phong ấn! Đây là một loại thủ phạm dùng khí phách ép hai bên đạt đến mức tận cùng! Ở trong chiến đấu, đem tất cả áp lực cực hạn này, chuyển hóa trở thành động lực, giúp đỡ mình đột phá, giúp đỡ các bằng hữu của mình đột phá!

Càn Kình hiểu rất rõ ràng sau khi chuyện lần này qua đi, mình muốn một mình đi tới Ma tộc đã là chuyện không thể nào làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận