Sất Trá Phong Vân

Đáng tiếc...

Tăng Xuyên Đông thở dài lắc đầu, xạ thuật ưu tú như vậy lại không phải là chiến sĩ Hàng Ma. Thật sự quá đáng tiếc! Sau này tất nhiên phải nghĩ biện pháp vận dụng chút đấu thạch của nghiệp đoàn chiến sĩ, bất kể như thế nào cũng phải giúp hắn ngưng tụ đấu lực trở thành đấu khí! Vậy hắn sẽ trở thành một chiến sĩ đặc biệt xuất sắc.

- Đáng tiếc... Quá đáng tiếc...

Tăng Xuyên Đông càng nhìn theo bóng lưng của Càn Kình càng cảm giác đáng tiếc. Cho dù là Lôi Địch năm đó có có khả năng quyết đoán và tự tin như người trẻ tuổi này, nhưng trên phương diện khả năng quan sát vẫn thua kém Càn Kình này một chút. Cho dù lợi dụng tài nguyên của nghiệp đoàn, vận dụng các phương pháp giúp hắn nâng cấp lên tới chiến sĩ Hàng Ma cũng vẫn đáng tiếc. Xạ thuật như vậy... đáng tiếc chỉ có thể dùng tài nguyên khiến hắn đột phá tới chiến sĩ Hàng Ma, nhưng không cách nào làm hắn mạnh hơn được...

- Chiến sĩ này đáng ra phải có tiền đồ sáng lạng vô hạn.

Tăng Xuyên Đông có chút cảm khái. Thậm chí là gia tộc huyết mạch Nghệ Vũ Thần Xạ trong truyền thuyết cũng sẽ tán thưởng trước xạ thuật của hắn.

Đám lính đánh thuê rất nhanh liền kéo chiến mã và mã tặc đã chết vào vòng trận. Bọn họ cảnh giác tới gần nhìn, thậm chí có thể thấy rõ bộ dạng mã tặc của chúng. Tất cả đều trầm mặc.

Đoạn Phong Bất Nhị là người cuối cùng xoay người từ trên xe ngựa chở rơm nhảy xuống. Hắn cầm thanh trường thương của mình, trong giọng nói có phần hưng phấn:

- Đây là mã tặc tái ngoại sao?

Những miếng gỗ màu đen hình vuông chừng một tấc dùng dây thép ghép chặt lại với nhau, hình thành chiến giáp đen như mực.

Giáp màu đen, ngựa màu đen, cờ cũng màu đen. Thậm chí ngay cả vũ khí của bọn họ đều là màu đen. Chỉ có điều ghép lại cùng một chỗ, kết hợp với hung danh Hắc Phong ngày xưa, có thể nảy sinh một áp lực mãnh liệt.

Bọn họ dừng chiến mã cách xa vòng trận chưa đầy năm mươi thước. Cầm đầu là một hán tử vóc người cường tráng, cao chừng hai thước trở lên, trên người khoác áo lông chim màu đen. Bên cạnh là hai mã tặc Hắc Phong kéo một người lính đánh thuê thân lấm đầy bụi bặm.

Đám lính đánh thuê đứng ở trong vòng trận thấy bạn đồng hành còn sống, phản ứng đầu tiên là mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại trầm mặc. Hiện tại không chết và chết thật sự không khác nhau là mấy.

Trong đoàn Hắc Phong có một mã tặc phóng ngựa ra khỏi hàng kêu lên:

- Thương đội trước mặt, các ngươi nghe đây! Chúng ta là tiểu đội số 17, đại đội số 3 của đoàn mã tặc Hắc Phong! Bây giờ chúng ta nghi ngờ trong hàng hóa của các ngươi có vật phẩm quân nhu hoàng triều Chân Sách cấm vận chuyện tới Ma tộc! Lập tức tránh đường cho chúng ta tới kiểm tra! Nếu không có bất kỳ đồ buôn lậu nào, chúng ta sẽ lập tức cho các ngươi đi.

Đám lính đánh thuê trầm mặc càng nắm chặt vũ khí. Đoàn mã tặc Hắc Phong có thể tiến vào đoàn thứ tám trong mười đoàn mã tặc lớn ở tái ngoại, cũng vì bọn họ đủ hung dữ đủ ngoan độc. Bọn họ cướp đoạt hàng hóa chưa bao giờ lưu người sống. Nếu không bọn họ tối đa chỉ có thể xếp thứ mười mà thôi, sao có thể đứng vị trí thứ tám.

Lương lão bản trốn ở phía sau ngựa xe run lẩy bẩy trộm nhìn mã tặc phía xa, cao giọng có phần hốt hoảng nói:

- Chúng ta... Chúng ta là thương nhân hợp pháp, cũng không buôn lậu bất kỳ đồ quân nhu nào vi phạm lệnh cấm! Các đại gia Hắc Phong, nếu như mấy ngày nay kinh tế của các ngươi tình cờ có chút eo hẹp, chỗ ta có một túi kim tệ. Tuy số tiền không nhiều lắm, nhưng cũng có một trăm, có thể tạm thời giúp các vị đại gia lúc khó khăn...

Một trăm kim tệ?

Da đầu Càn Kình chợt co giật một chút. Ra tay một cái chính là một trăm kim tệ? Xem ra thương đội này kiếm tiền thật sự rất kinh người. Không biết lần này bọn họ bán loại hàng gì. Mới lần đầu tiên gặp phải mã tặc đã ra giá một trăm kim tệ?

Càn Kình nghi hoặc lướt nhìn từng chiếc xe ngựa chứa đầy hàng, lại nghe đoàn mã tặc Hắc Phong phía xa kêu lên:

- Thương đội trước mặt các ngươi nghe đây, có thể các ngươi từng nghe đồn đoàn mã tặc Hắc Phong chúng ta không lưu người sống. Nhưng chúng ta muốn nói rõ, chúng ta là tiểu đội 17 của đại đội 3! Chúng ta khác với đội ngũ khác. Chúng ta chỉ cướp đoạt đồ buôn lậu quân nhu! Nếu như các ngươi không phải chở đồ quân nhu, chúng ta một xu của các ngươi cũng sẽ không cần...

- Một xu cũng không cần...

Lương lão bản run lẩy bẩy ngồi xổm xuống đất, bộ dạng thảm thiết nhìn từng xe ngựa chất đầy hàng hóa lẩm bẩm:

- Các ngươi một xu cũng sẽ không lưu lại cho chúng ta mới đúng.

Trong đoàn mã tặc đột nhiên truyền tới một tiếng quát chói tai:

- Ta đã nói rồi! Những tên đầu gỗ ngu ngốc cách ngươi nói với bọn họ nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp giết chết, cướp sạch rời đi là được rồi!

Càn Kình lấy ngón út ngoáy lỗ tai, muốn đào cả âm thanh chói tai vừa vọt vào trong tai ra. Giọng nói chói tai này giống như một nam nhân cố gắng nói bằng giọng nữ nhân vậy. Nghe nhiều thậm chí còn khiến người ta nổi da gà.

- Thập đoàn trưởng đại nhân! Tiểu đội 17 chúng ta cho tới bây giờ đều như vậy. Cho tới bây giờ chỉ chịu trách nhiệm trước đại đoàn trưởng và tam đoàn trưởng. Chức trách của ngài chỉ chịu trách nhiệm nhận đồ buôn lậu cướp được mà thôi. Những chuyện khác hình như ngài không cần nhúng tay vào.

Trong đội ngũ mã tặc có một chiến sĩ cưỡi chiến mã chậm rãi đi ra, nhất thời thu hút sự chú ý của Càn Kình và những người lính đánh thuê khác.

Chiến mã màu đen to khỏe lộ ra mùi vị của một thần tuấn. Chiến sĩ cưỡi trên chiến mã, toan thân mặc khôi giáp màu đen ôm sát thân thể, lộ ra những đường cong gợi cảm của nữ tính, eo nàng đặc biệt nhỏ, lại không cho người khác ấn tượng vô lực. Bộ ngực cao vút dưới sự giúp đỡ của khôi giáp lại khiến người ta mơ màng. Hai chân thon dài tràn ngập sự mềm dẻo.

Điều kiến người ta chú ý nhất vẫn là gương mặt nàng. Đó là một chiếc mặt nạ bằng kim loại màu đen, chỉ lộ ra con mắt màu đen. Cho dù chỉ mới nhìn thấy đôi mắt này, cũng đủ khiến người ta nhất thời nảy sinh vô số mơ màng, khiến người ta có cảm giác kích động hận không thể lập tức tháo mặt nạ xuống, nhìn thấy dung nhan của nàng.

Ánh mắt nàng lướt qua Thập đoàn trưởng bên cạnh, da trắng nõn giống như nữ nhân, trên cằm một cọng râu cũng không có.

Một đôi mắt bình thản lại tràn ngập mị hoặc, và một đôi mắt chua ngoa nhìn nhau. Con ngươi giống như hai viên bảo thạch màu đen chợt co lại. Hai tay cầm lấy dây cương phát ra âm thanh, giọng nói trở nên lạnh lùng sắc bén:

- Hoa Viêm Bất Kiến, chỉ có tiểu đội 17 các ngươi nhiều chuyện, lần nào cũng cướp được ít hơn so với bất kỳ tiểu đội nào. Đừng tưởng rằng đã cứu được tam đoàn trưởng một lần, là có thể được che chở! Hắc Phong vẫn là do đại đoàn trưởng đứng đầu! Lão tam muốn đoạt vị sao? Hắn vẫn non lắm!

Hàn quang trong mắt Hoa Viêm Bất Kiến dần dần tản đi, thay vào đó là không hứng thú. Nàng nhìn Thập đoàn trưởng, người hơi gầy, da trắng, cằm không một cọng râu, hai mắt hơi lồi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui