Sất Trá Phong Vân

Thân thể Đoạn Phong Bất Nhị ngả một chút xuống giường:

- Hiện tại ta mong đợi nhất, chính là đi thăm học viện chiến tranh Chinh Phạt. Chỉ có điều. . .

Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu nhìn Thiết Khắc ở cách đó không xa:

- Làm gì với người này bây giờ? Nếu để cho người ta biết hắn lấy thân phận con cháu của nhân loại và Ma tộc, thức tỉnh lực lượng huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc, cho dù chỉ vừa mới thức tỉnh sơ cấp, sợ rằng hoàng triều có thể sẽ phái người bắt hắn đi nghiên cứu?

- Chỉ cần không sử dụng lực lượng huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc, sẽ rất khó bị người ta phát hiện.

Càn Kình nhìn Thiết Khắc:

- Cái này thật sự phải chú ý một chút. Chúng ta không giao ngươi ra, nếu như thân phận của ngươi bại lộ. . .

- Ta biết, ta còn muốn sống.

Trên gương mặt anh tuấn Thiết Khắc thoáng hiện hận ý khắc cốt ghi xương:

- Ta còn muốn trở lại Ma tộc, đi tìm thái tử Lộ Tây Pháp tính nợ.

Phần Đồ Cuồng Ca nhỏ giọng nói:

- Ta không muốn làm ngươi nhụt chí, Thiết Khắc sau này lực lượng huyết mạch của ngươi, chỉ có thể dựa vào thức tỉnh tự nhiên, hoàn toàn không có cơ hội đến gần tế đàn thức tỉnh của Lộ Tây Pháp. Chúng ta càng không có người nào tạo ta được tế đàn như vậy. Nó không chỉ cần tiêu chuẩn phù hiệu cực cao, còn cần một chút kỹ năng rèn như cấp đại sư mới có thể làm được. Đối với thái tử Lộ Tây Pháp. . .

- Ta biết. . .


Thiết Khắc nói, vẻ mặt có phần đau khổ, con mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lộ vẻ đẹp trai khó nói nên lời.

- Vẫn còn một vấn đề.

Đoạn Phong Bất Nhị nhắc tới:

- Thiết Khắc ở hoàng triều Chân Sách không có thân phận. Nếu hắn thật sự muốn trở nên mạnh mẽ hơn, phải đi tới trường học học đấu kỹ. Đấu kỹ chúng ta học được ở trường không thể đủ để truyền thụ cho ngươi. Đây là luật sắt của hoàng triều Chân Sách.

- Vấn đề đi học để ta giải quyết.

Càn Kình dựa lưng vào thành ghế, trong đầu thoáng hiện ra thân hình của Lôi Địch. Người bảo vệ Áo Khắc Lan sẽ không để ý viết thêm một lá thư đề cử cho Hồng Lưu Chiến Bảo chứ? Từ Hồng Lưu Chiến Bảo đề cử tiến vào học viện chiến tranh, loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh. Dù sao, nghiệp đoàn chiến sĩ cũng được xem là nơi sau đó có rất nhiều học viên chiến sĩ sẽ gia nhập. Học viện chiến tranh cũng phải tôn trọng nghiệp đoàn chiến sĩ.

- Được rồi!

Đoạn Phong Bất Nhị hưng phấn nhìn Thiết Khắc:

- Ta nói, sau khi ngươi sẽ học thành công, công kích người hoàng triều Chân Sách chúng ta sao?

Thiết Khắc đảo tròng mắt, lộ ra vẻ mặt lười để ý tới đối phương, trong miệng vẫn thản nhiên nói:

- Có thù oán với ta là Ma tộc. Các ngươi là người hoàng triều Chân Sách, các ngươi đã cứu ta. Về điểm này ta còn phân biệt được.

- Vậy là tốt rồi.

Đoạn Phong Bất Nhị lùi thân thể xuống giống như đậu trùng, há mồm ra ngáp:

- Ta có hơi mệt. . . ta đi ngủ trước đây.

Càn Kình nhìn hai người khác cũng có ý muốn nghỉ ngơi, hắn liền đứng dậy ra khỏi phòng. Hắn đứng ở trên đường phố của di tích, đưa mắt nhìn xung quanh:

- Trước đây chỉ thấy giới thiệu qua về di tích ở trong sách vở. Hôm nay tiến vào di tích, dù thế nào cũng phải tìm kiếm một chút. Ở đây tuy rằng sớm bị đám người mã tặc sử dụng, không chắc còn gì bọn họ không phát hiện ra. Rất nhiều người hát rong từng nói, ở trong di tích phát hiện ra tài phú. . .

Còn lâu mới tới thời gian tiến vào thế giới vô tận, Càn Kình không nhẫn nại được, trong đầu nảy sinh sự hiếu kỳ, muốn tìm hiểu di tích. Dựa vào giới thiệu trong sách về các bộ phận quan trọng, mật đạo thường gặp trong di tích, hắn chạy loanh quanh trong di tích x, thỉnh thoảng dừng bước, đưa tay đập vào tường hoặc sàn nhà, đi thám thính xem những thứ này có phải là trung tâm kiến trúc hay không, có thể có bí mật gì giấu ở trong vách đá hoặc sàn nhà hay không.

- Tìm cái gì vậy?

Giọng nói của Hoa Viêm Bất Kiến đột nhiên vang lên cách sau lưng Càn Kình không xa. Ngay sau đó có tiếng bước chân đi tới gần.

Càn Kình đang khom lưng liền ngẩng đầu xoay người lại nhìn nàng mặc trang phục màu vàng nhạt bó sát người. Trên mặt hắn lộ ra vài phần xấu hổ, bởi vì bản thân hắn là khách, chưa được sự đồng ý của chủ nhà đã tùy tiện tìm kiếm đồ, bị chủ nhà phát hiện:

- Ha hả. . . Ta đã nghe qua không ít chuyện của người hát rong. . .


- Muốn tìm bảo tàng?

Hoa Viêm Bất Kiến ngồi xổm xuống bên cạnh Càn Kình. Một mùi thơm thoang thoảng từ trên cơ thể nàng tản ra:

- Thời điểm ta vừa phát hiện nơi này, cũng từng giống như ngươi rất hưng phấn tìm kiếm. Kết quả trừ một rương kim tệ ra, ở đây không có gì cả.

- Phải không?

Ánh mắt Càn Kình thất vọng nhưng vẫn tiếp tục quan sát xung quanh, lẩm bẩm nói:

- Địa phương lớn như vậy, thật sự chỉ tìm thấy một rương kim tệ như thế thôi sao?

Hoa Viêm Bất Kiến ôm đầu gối nói:

- Trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không tìm được cái gì. Sau khi tìm mấy tháng, đã hoàn toàn hết hy vọng.

- A. . .

Càn Kình không ngẩng đầu lên nhìn loạn xung quanh:

- Vậy nàng sẽ không để ý nếu ta tìm kiếm một chút chứ?

- Không ngại, không ngại. Chỉ có điều ta có chuyện muốn nói với ngươi một chút.

Hoa Viêm Bất Kiến vỗ vào vai Càn Kình, nhìn hắn thẳng lưng nói:

- Nghe nói bây giờ tình hình bên ngoài càng loạn hơn. Ngươi tốt nhất ít ra ngoài thôi.

- Tình hình còn loạn hơn sao?

Càn Kình nhíu mày không giải thích được:


- Lẽ nào lại có thành viên Ám Bộ bị chết?

Kai tay Hoa Viêm Bất Kiến chống lên eo nhỏ:

- Có thể nói như thế. Bắt đầu từ đêm qua, đột nhiên có mấy chiến sĩ hoàng triều Chân Sách tiến vào tái ngoại, giao đấu với hai đội mã tặc, kết quả giết sạch ba mươi mấy mã tặc.

- Cường đại như vậy sao?

Càn Kình có chút bất ngờ. Lực chiến đấucủa mã tặc tái ngoại cũng không tệ. Hơn nữa năng lực khống chế ngựa chiến cũng thành thạo. Cho dù đánh không lại cũng không chạy thoát sao? Tất cả đều bị chém chết, chứng tỏ chạy trốn cũng thất bại.

- Rất mạnh, bởi vì một người trong đó là Lục đoàn trưởng mã tặc chúng ta.

Sắc mặt Hoa Viêm Bất Kiến ngưng trọng:

- Hắn có thực lực có thể đơn giản thuấn sát Thập đoàn trưởng, lại bị người ta chỉ một đòn, chỉ một đòn chém mất đầu! Từ trên thi thể có thể thấy, hắn thậm chí chưa kịp phản ứng, đã chết.

Thực lực thuấn sát Thập đoàn trưởng, lại bị người khác dễ dàng giết chết! Càn Kình có chút ngạc nhiên. Đây rốt cuộc là mãnh nhân ở đâu xuất hiện vậy?

- Không chỉ như vậy. Nghe nói Ma tộc phái một đội Ám Bộ tiến vào tái ngoại đang tìm kiếm các ngươi. Hoàng triều Chân Sách nhận được tin tức, đã phái một đội Hắc Long Vệ tiến vào tái ngoại. Hiện ở chỗ này càng loạn hơn trước.

Hoa Viêm Bất Kiến lắc đầu:

- Trước đây chỗ này đã đủ loạn, hiện tại càng loạn hơn. Đặc biệt là sau khi Lục đoàn trưở của chúng ta bị giết, lúc tới nơi xem dấu vết chiến đấu, chỉ thấy có một người xuất thủ, mười người khác đứng ở một bên quan sát, sau đó tản ra bốn phía. Không biết bọn họ tới tìm ngươi hay tới giết Ám Bộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận