Sất Trá Phong Vân

- Ui...

Tống Ngân Hà rít qua kẽ răng, ánh mắt từ lúng túng biến thành kinh ngạc, ngơ ngác nhìn vải rách lộ ra miệng vết thương, vị trí dược cao màu vàng quái dị bôi vào.

Mát lạnh, lúc trước chỗ bị thương đau nhức chớp mắt thấy mát lạnh hơn phân nửa. Mặc kệ hiệu quả trị liệu đao thương như thế nào, ít nhất mặt ngừng đau thì rất xuất sắc.

- Phụ thân, sao vậy?

Hai thiếu nữ Tống Kha, Tống Vân quan tâm nhìn Tống Ngân Hà, luống cuống không biết nên hỗ trợ như thế nào, mắt ngập nước nhìn gã.

- Thoải mái... Thật sự rất thoải mái.

Tống Ngân Hà chớp mắt nghi hoặc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, nói:

- Chiến Sĩ huyết mạch tôn knhs, đây là...?

- À, không có gì.

Đoạn Phong Bất Nhị cười hì hì đặt dược cao vào lòng bàn tay Tống Kha, nói:

- Chỉ là một bình dược trị đao thương ngũ giai, hiệu quả không quá tốt nhưng nghe nói ngừng đau rất hay.

Ngũ giai? Tay Tống Kha run lên. Mắt Lôi Uy trợn to, nhìn chằm chằm dược bình trong tay Tống Kha. Lôi Uy không thể tin trong cái bình thấp kém, dược cao mùi khó ngửi lại chính là dược cao ngũ giai?

- Sao có thể như vậy?


Lôi Uy khẽ kêu. Dược cao ngũ giai! Nó không phải rau cũ mua mấy đồng tiền trong chợ.

- Ta có cần lừa ngươi không?

Đoạn Phong Bất Nhị liếc xéo Lôi Uy, nói:

- Không tin thì ngươi cứ lấy dược cao của mình ra bôi lên vết thương của Tống đại thúc rồi hỏi xem cái nào tốt hơn.

- Ngươi...!

- Ta như thế nào? Không lẽ dược cao trị đao thương tứ giai của ngươi là giả nên không dám lấy ra?

Đoạn Phong Bất Nhị gãi đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn Lôi Uy.

Càn Kình liên tục lắc đầu. Vì tìm kiếm thảo dược quanh di tích có hạn, cộng với Dược bà bà trữ hàng sẵn chỉ có thể tạo ra dược cao trị đao thương ngũ giai mà còn không phải loại đỉnh giai, không ngờ Đoạn Phong Bất Nhị lấy ra khoe khoang. Càn Kình tự hỏi nếu làm vài bình dược cao thất giai thì Đoạn Phong Bất Nhị sẽ khoe khoang đến cỡ nào nữa.

Mặt Lôi Uy âm trầm lấy dược cao trị đao thương tứ giai ra bồi lên vết thương trên vai Tống Ngân Hà, chờ gã bình phẩm.

Tống Ngân Hà im lặng một lúc, cảm nhận hai loại dược cao chữa trị thân thể.

Cuối cùng Tống Ngân Hà nhìn hướng Lôi Uy, nói:

- Lôi thiếu gia, dược cao của người đúng là không có hiệu quả bằng dược của vị Chiến Sĩ huyết mạch này.

Cái gì?

Hai hộ vệ ban đầu không quan tâm chuyện này nghe vậy nhướng đuôi mày. Dược cao trị đao thương tứ giai trong tay Lôi Uy có thể nói là đỉnh giai trong đẳng cấp tứ giai, nó là dược cao Tái Sinh Dược Lư thuộc Công Hội Dược Tề một trong tám thế lực Vĩnh Lưu hành tỉnh chế tạo ra.

Nhị bá của Lôi Uy là Dược sư thuộc Tái Sinh Dược Lư, tự tay nhị bá Lôi Khảo Đặc chế ra. Lôi Khảo Đặc keo kiệt nhưng rất rộng rãi với điệt tử của mình.

Hai nữ Chiến Sĩ Tống Kha, Tống Vân thấy biểu tình của phụ thân, vội khom lưng chín mươi độ hướng Đoạn Phong Bất Nhị, động tác nhanh lẹ.

- Hai vị mỹ nữ, không cần làm vậy.

Đoạn Phong Bất Nhị cười hì hì nhìn Tống Ngân Hà, nói:

- Các ngươi định trở về Chân Sách hoàng triều? Nếu đúng là vậy thì cùng đi chung đi?

Càn Kình dứng gần đó cười khẽ, thầm khen Đoạn Phong Bất Nhị lòng vòng nửa ngày cuối cùng nói ra mục đích quan trọng, tham gia tiểu đội này.

Ám bộ viết lệnh truy nã rất rõ ràng, bốn người! Tuy lúc rời đi đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc đã phá hỏng hiện trường nhưng vẫn bị người Ám bộ điều tra ra có bốn người chiến đấu.

Ở tái ngoại bốn người hành động nếu bị nhìn thấy người ta dễ dàng liên tưởng đến lệnh truy nã của Ám bộ.


Đoàn mã tặc không có quan niệm phân biệt quốc gia. Cướp Ma tộc là cướp, cướp của Man tộc cũng vậy, cướp Chân Sách hoàng triều đều không khác nhau. Chỉ cần có tiền, có đủ ích lợi là đám mã tặc làm ngay. Lệnh truy nã của Ám bộ ra giá không thấp, chẳng những có kim tệ còn được kim loại ma pháp thượng đẳng, thậm chí là đấu binh.

Ích lợi như vậy đủ khiến đoàn mã tặc điên cuồng. Có khi Càn Kình cũng muốn bán mình, thật là số tài sản kếch sù.

- Quay về Chân Sách hoàng triều?

Tống Ngân Hà khó xử nhìn Lôi Uy, nhỏ giọng nói với Đoạn Phong Bất Nhị:

- Lần này ta nhận nhiệm vụ là hộ tống Lôi thiếu gia đi ma tộc xem xét thương cơ...

- Hộ tống?

Đoạn Phong Bất Nhị cười nói:

- Đại thúc, không phải ta khinh thường gì đại thúc. Gia nói thật là với vết thương hiện này người tính hộ tống như thế nào? Bây giờ người chỉ có liên lụy người khác.

Tống Ngân Hà cười khổ gật đầu, khẽ thở dài:

- Cũng hết cách, lúc nhận nhiệm vụ đã nói rõ ràng là nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ ta phải bồi thường một ngàn kim tệ cho Lôi thiếu gia.

Lôi Uy im lặng nhìn Tống Ngân Hà. Lần này Lôi Uy đi ra ngoài là vì đôi tỷ muội kia, làm sao gã chịu trở về? Đền tiền? Tống Ngân Hà không lấy ra được một ngàn kim tệ!

- Một ngàn kim tệ?

Đoạn Phong Bất Nhị cười, nhún vai nhìn Càn Kình, nói:

- Chiến hữu, cho ta mượn mười miếng vàng.

Mượn vàng? Tim Lôi Uy đập nhanh. Mười miếng vàng là một ngàn kim tệ! Trên đời này có ai vì người mới quen đưa cho một ngàn kim tệ không? Nếu có nhiều kim tệ như vậy, mỗi năm trong nhà phát tiền cho Lôi Uy miễn cưỡng một ngàn kim tệ, vậy mà có người mở miệng nói đưa mười miếng vàng.


Càn Kình đến hông con ngựa, lấy mười miếng vàng ra khỏi đấu giới. Tại tái ngoại dùng mười miếng vàng mau bình an đã là lời, cứ bị mã tặc hay Ám bộ phát hiện thì không hay. Dù là quân chính quy sẽ không tùy tiện xuất hiện ở tái ngoại tiễu trừ mã tặc, một là sợ Ma tộc tập kích, hai là kiêng dè thực lực của mã tặc.

Bốn người quá ít, đối mặt nhiều mã tặc vây công sẽ đấu đến chết, huống chi thủ lĩnh đoàn mã tặc không dễ đối phó. Đồn rằng thủ lĩnh mã tặc có thực lực ngang với tướng quân quân chính quy.

Mười miếng vàng!

Tống Ngân Hà ngơ ngác nhìn mười miếng vàng chói lòa dưới ánh nắng, tay nhẹ chạm vào, cảm xúc là thật.

Tống Kha, Tống Vân trợn to mắt nai ngơ ngác nhìn mười miếng vàng, là vàng thật!

- Hừ!

Lôi Uy khoanh tay trước ngực, khuôn mặt từ ngây ngốc biến thành lạnh lùng cười:

- Tống Chiến Sĩ, ngươi đừng để vàng làm choáng váng, trên đời này làm gì có người tốt như thế? Lần đầu tiên gặp mặt tặng cho dược cao trị đao thương ngũ giai, rồi còn cho mười miếng vàng? Không thể không cảnh giác lòng người, ai biết trong bụng hắn chứa mưu mô gì?

Mắt Tống Ngân Hà, Tống Kha, Tống Vân sáng lên, nghi hoặc và cảnh giác nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Mười miếng vàng hay dược cao trị đao thương ngũ giai đều là lễ vật nặng ký.

- Ô, lần này ngươi nói đúng rồi, ta thật sự có chút mưu đồ nhưng cũng không cần giấu giếm.

Đoạn Phong Bất Nhị giơ tay chỉ Càn Kình đứng gần đó, nói:

- Ta và huynh đệ của ta lúc mới thấy hai nữ nhi của đại thúc liền thích ngay, nên mới ra tay giết sạch mã tặc, tặng dược và vàng.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Càn Kình im lặng đến bên cạnh Đoạn Phong Bất Nhị, rất muốn một cước đá cái tên miệng tàu xe lửa này. Nhưng bây giờ rời khỏi tái ngoại bằng cách an toàn mới là quan trọng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận