Sất Trá Phong Vân

Ầm đùng!

Đấu khí va chạm mặt đất trước sau đó là Trảm Mã Đao chặt xuống đá lót luyện võ tràng. Đá lót rắn chắc vỡ ra, thân Trảm Mã Đao vùi vào đất, diễn võ tràng chìm trong bụi đá.

Càn Kình lấy lại tinh thần nhìn bãi hoang tàn mình tạo ra, vội nhắm mắt lại tìm về cảm giác một kích cuối cùng. Giây phút đó Trảm Mã Đao như là thân thể của Càn Kình chứ không phải vũ khí.

Lần lượt hồi ức, Càn Kình từ từ mở mắt ra. Càn Kình rất bất ngờ, hắn không ngờ rằng dưới tình huống như vậy đấu kỹ tăng tiến không ít. Tuy những đấu kỹ này vẫn là đấu kỹ đơn, không thể dung hợp chúng lại nhưng vì chuyện vừa rồi đã vẽ một con đường nối các đấu kỹ lại.

Cách liên kết đấu kỹ này... Càn Kình ngửa đầu nhìn ba mặt trăng tròn vành vạnh. Thăng Phong Thập Bát Chuy không đơn giản chỉ là rèn sắt, không chỉ là kỹ xảo chiến đấu, dường như nó có năng lực đặc biệt, đem đấu kỹ học được rèn cùng nhau thành một chỉnh thể.

Đúng vậy! Càn Kình siết chặt hai tay. Xuyên suốt những đấu kỹ vừa rồi là bản năng thân thể cảm ngộ vài thứ từ Thăng Phong Thập Bát Chuy.

Thăng Phong Thập Bát Chuy, Đả Thiết Hô Hấp Pháp... Càn Kình nhíu chặt mày. Bố Lai Khắc đại thúc dạy bất cứ vật gì đều tràn ngập năng lực thần kỳ. Càn Kình thăng lên Phục Ma nhất chiến là vì có Đả Thiết Hô Hấp Pháp hỗ trợ, chẳng những thành công thăng cấp, hơn nữa tốc độ đấu khí xoay tròn đạt đến trình độ kinh người. Phẩm chất đấu khí qua Đả Thiết Hô Hấp Pháp rèn luyện càng khủng hơn.

- Vậy...

Càn Kình gõ đầu, nói:

- Mũ ma pháp, rốt cuộc là cái gì? Không lẽ là thần khí trong truyền thuyết? Đám Bố Lai Khắc đại thúc là khí hồn thần khí?

Càn Kình nhìn diễn võ tràng hỗn loạn, thu về Trảm Mã Đao, duỗi eo. Càn Kình phát hiện nửa đêm chỉ có một người thức là chuyện rất chán.

- Thực lực như vậy trong Chiến Sĩ cùng tuổi dù là thế hệ trẻ đã sớm thức tỉnh lực lượng huyết mạch...

Cổ Nguyệt Gia Anh chậm rãi thả mành, xoay người trở về giường.


Cổ Nguyệt Gia Anh lầu bầu:

- ... Chắc sẽ là đệ nhất nhân. Thật không ngờ trong Chiến Sĩ bình thường thế hệ trẻ thật sự có Chiến Sĩ thiên tài như vậy.

Càn Kình trở về tầng hầm, lấy mũ thương nhân pra đánh giá.

- Đúng là thần kỳ, nói đến thì từ khi có nó ta ít khi thật sự ngủ một giấc, lần này phải ngủ ngon.

Càn Kình leo lên giường, thói quen đội mũ ma pháp, trước mắt hắc ám vặn vẹo, bốn phía lại xuất hiện ánh sáng và cảnh tượng quen thuộc, Vô Tận thế giới!

- Đây... Đây là sao?

Càn Kình giật mình nhảy cẫng lên. Lúc trước trong Tứ Quý sơn cốc Càn Kình từng thử nghiệm, sau khi ra khỏi Vô Tận thế giới không thể tiến vào ngay, mỗi lần đều không có phản ứng.

Vào thêm một lần đại biểu cho cái gì? Càn Kình biết rõ, vì điều này hắn thử trong Tứ Quý sơn cốc thật lâu nhưng chưa từng thành công.

Hôm nay Càn Kình muốn ngủ ngon nhưng thói quen đội mũ ma pháp không ngờ trở về Vô Tận thế giới.

Càn Kình ỉu xìu kêu một tiếng:

- Tinh linh hệ thống.

Tinh linh hệ thống đã lâu không thấy lại xuất hiện trước mặt Càn Kình.

- Xin hỏi cần trợ giúp cái gì?

- Đây là sao?

Càn Kình chỉ vào ngực mình, nói:

- Ta nhớ mỗi ngày chỉ có thể vào tám canh giờ, tại sao ta mới ra khỏi Vô Tận thế giới có thể quay vào lại?

- Đây là quy định, người liên tục vào Vô Tận thế giới một trăm ngày được thưởng liên tục đổ bộ ba trăm sáu mươi giờ. Tức là nói sau khi ngươi ra khỏi trò chơi có thể lại vào chơi tiếp tám giờ. Khi bị gợi ý rời đi có thể vào tiếp, hệ thống sẽ tính thời gian cho người.

Tinh linh hệ thống mặt không biểu tình nói:

- Người có ghi chép liên tục đổ bộ online bảy trăm ngày nên được thưởng thời gian là hai ngàn năm trăm hai mươi giờ.

Càn Kình ngơ ngác nhìn Tinh linh hệ thống xoay người biến mất, nửa ngày mới phản ứng lại:

- Cha nó, sao không nói sớm? Thật là vô trách nhiệm!


Bỗng nhiên thêm hai ngàn năm trăm hai mươi giờ, ở bên ngoài là hơn một trăm ngày, nếu tính theo Vô Tận thế giới là hơn hai trăm ngày.

- Đang lo không đủ thời gian học.

Càn Kình co giò chạy hướng tiệm Bố Lai Khắc đại thúc, liên tục học tiệm thợ rèn, thần bí dược tề, dược tề học, minh văn.

Mười sáu canh giờ qua đi, trước mắt Càn Kình tối đen, lại ra khỏi Vô Tận thế giới.

Liên tục học ba mươi hai giờ, dù có Ký Ức dược thủy hỗ trợ nhưng Càn Kình cảm giác đầu trướng nở, cần thời gian nghỉ ngơi đầu óc. Thì ra đọc sách cũng hao thể lực.

Càn Kình ra khỏi tầng hầm, đến đại sảnh, ngửi mùi đồ ăn thơm nức. Càn Kình cười ngại ngùng với mọi người đang ăn cơm, mất tích mười sáu canh giờ không tiện giải thích nhưng may là hắn có thể bảo đang suy nghĩ về rèn.

- Đại thúc...

Càn Kình cầm một khối thịt to nhét vào miệng lại uống hớp nước lọc, nói:

- Tuy ta không hiểu rành chế tạo hồn binh nhưng hôm qua có phải người quên lấy ta một tài liệu không?

Lôi Địch bưng nửa ly rượu đỏ lên, ngẩn ra, nói:

- Không, ta nghe nói có mấy loại đấu binh thích hợp loại hình đấu hồn lửa, trong đó có một loại gọi là Tranh Thiên Phần Viêm kiếm cần mấy tài liệu này.

Càn Kình nhai ngồm ngoàm. Tranh Thiên Phần Viêm kiếm đúng là dùng những tài liệu này, trong btú ký của Bố Lai Khắc đại thúc cũng viết như vậy, nhưng bên trong còn ghi một loại tài liệu đó là ma hạch của siêu ma thú Hỏa Chiếu Viêm Ma. Nó là Viêm Ma trưởng thành ở trong Hỏa Diễm đầm lầy hấp thu độc hỏa lại tiến giai trở thành siêu ma thú.

Có lẽ mấy trăm năm đều không có một con Viêm Ma trở thành Hỏa Chiếu Viêm Ma, nhưng một khi trở thành Hỏa Chiếu Viêm Ma tức là siêu ma thú.

- Tranh Thiên Phần Viêm kiếm còn cần một ma hạch của Hỏa Chiếu Viêm Ma làm hồn nhãn hồn binh...

Càn Kình chưa dứt lời ly rượu trong tay Lôi Địch rớt xuống đất vỡ tan tành, mắt gã trân trân.


Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu phun cơm ra, liên tục ho khan.

Siêu ma thú, còn là Hỏa Chiếu Viêm Ma? Nó không chỉ có sức nóng kinh người chớp mắt đốt người thành tro, đáng sợ hơn là trong lửa của Hỏa Chiếu Viêm Ma có kịch độc, dù ngươi mặc các loại trang bị ma pháp chống lửa không bị đốt cháy thì cũng sẽ bị độc chết.

Đại sảnh yên lặng như chết, vui sướng trong mắt Lôi Địch không còn thay vào đó là tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng, tuyệt vọng hơn cả lúc đối diện cái chết.

Tử vong, chỉ là trong khoảnh khắc.

Sống là sinh tồn trong tuyệt vọng thật lâu cho đến ngày đợi cái chết đến.

Chỉ kém có nửa bước là sẽ nhập thánh lại bởi vì một ma hạch mà con đường nhập thánh sụp đổ.

Không khí trong đại sảnh nặng nề, áp lực khiến người nghẹt thở.

Thật lâu sau Lôi Địch chậm rãi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, khóe mắt lăn giọt lên. Nam nhân đổ máu không đổ lệ, đó là bởi vì còn chưa tới lúc thật sự đau lòng.

- Không phải không có cách nào, chẳng qua cách kia rất khó thực hiện.

Càn Kình không nhẫn tâm nhìn Lôi Địch tuyệt vọng. Viêm Ma thời kỳ trưởng thành cực kỳ cường đại, Càn Kình sợ vị cường giả này vì một chút hy vọng mà cầm kiếm đi khắp nơi tìm Viêm Ma.

- Cách gì?

Hai tay Lôi Địch vỗ mặt bàn, thực vật bị chấn bắn lên lại rớt xuống kêu leng keng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận