Sất Trá Phong Vân

Càn Kình trở về trước cửa La gia thì thấy một chiếc xe ngựa quen mắt đậu bên đường. Càn Kình nhướng mày, thầm tính thời gian.

- A! Quyết đấu, quyết đấu với Lôi gia, ta quên mất. Tính thời gian thì hình như ở bên này?

- Càn Kình của các ngươi sợ quyết đấu nên trốn rồi sao?

Càn Kình chưa bước vào cửa đã nghe thanh âm quen thuộc của Lôi Uy. Một tháng cộng với tài lực của Lôi gia đủ khiến Lôi Uy gãy xương sườn có thể xuống giường chạy nhảy.

- Núp bà nội ngươi! Lão tử mà sợ các ngươi sao?

Càn Kình thành công rèn hồn binh, dư âm hào tình trong ngực chưa tan, nghe Lôi Uy gào ra thì không nể mặt sải bước vào sân đôi co.

- Ngươi còn ở đây sủa bậy thì có tin là ta một cước cho ngươi nằm trên giường thêm một tháng không?

Lôi Uy thấy Càn Kình, bản năng muốn lùi lại chợt cảm giác có bàn tay mạnh mẽ chống sau lưng, thế là sống lưng thẳng tắp. Ta có tỷ tỷ Lôi Nguyệt Nguyệt, đây chính là Tà Nguyệt Thiên Sứ của Vĩnh Lưu Thành! Hiện giờ tinh thần lực đột phá bình cảnh tam giai, liên tục tăng vọt lên đến ngũ giai.

- Càn Kình...

Lôi Uy ưỡn ngực nhìn quanh người mình. Phụ thân Lôi Quang Nhật Nguyệt ở bên cạnh, cho dù Càn Kình muốn ra tay công kích cũng không thành công được.

Lôi Uy tăng can đảm nói:

- Ngươi đã chọn chỗ chết cho mình chưa?

Càn Kình lười nói nhiều với Lôi Uy, loại phế vật này nếu không có Lôi Quang Nhật Nguyệt đứng bên cạnh chống thì hắn đá một cước đá gã nằm liệt giường rồi, hành động hữu hiệu hơn bất cứ thứ gì.

- Hội trưởng.

Càn Kình phớt lờ Lôi Uy, sải bước đi tới trước cửa đại sảnh, đứng trước mặt Mộc Quy Vô Tâm.

- Đã chọn chỗ chưa? Chọn được người làm chứng chưa?

Mộc Quy Vô Tâm nhìn dáng vẻ, khí độ của Càn Kình, hơi ngẩn ra, hình như hơi khác với một tháng trước rồi lại khó thể nói rõ khác ở chỗ nào. Đó không chỉ là thực lực thay đổi mà cả về tâm trí, tinh thần.

Một tháng này mỗi ngày Càn Kình sống trong tình cảnh tập trung cao độ, mỗi lần giã búa không chỉ rèn kim loại mà cũng rèn bản thân. Mỗi một cú giã có thể nói là liên quan đến sinh tử. Một tháng dài lâu, mỗi giây mỗi phút rèn luyện trong tình huống đó, là sự tự tin khó tả.

- Ta tìm thành chủ đại nhân.

Mộc Quy Vô Tâm gật đầu, nói:

- Bây giờ thành chủ đại nhân đã chờ ở chỗ quyết đấu, chúng ta đi đi.

Càn Kình đến trước mặt Lôi Địch, phát hiện vị đại thúc mới nhập thánh này có biểu tình không được tốt.

Càn Kình nhỏ giọng nói:

- Đại thúc, sao vậy?

- Có chuyện gì?

Biểu tình Lôi Địch ai oán nhìn Càn Kình, nói:

- Ta vốn định trở về để chúc mừng, kết quả tên khốn kiếp này đến quậy.

Càn Kình vỗ vai Lôi Địch, nói:

- Đại thúc, trở về chúc mừng cũng giống nhau.

- Được! Nghe lời ngươi.

Lôi Địch gật đầu liên tục. Lôi Địch có thể nhập thánh, người có ơn lớn nhất là Càn Kình, sự cảm kích đó không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ra.

Nhập thánh! Không chỉ là nhập thánh! Lôi Địch tin tưởng tên của gã sẽ giống như cái tên Phục Long Chân Sách, hoàng đế của Chân Sách hoàng triều, vĩnh viễn ghi lại trong lịch sử nhân loại.

[Vị Chiến Sĩ bình thường thứ nhất nhập thánh: Lôi Địch.]

Lôi Địch nghĩ đến tương lai trong vô số truyện ký sẽ có tiêu đề như vậy lập tức khiến Lôi Địch không thể kiềm được sự hưng phấn, liếc bóng lưng Càn Kình đi trước, thầm suy đoán. Tiểu tử này sẽ để lại cái gì trong lịch sử nhân loại?

Chiến Sĩ trẻ tuổi trợ giúp Lôi Địch nhập thánh? Không! Tuyệt đối không chỉ như vậy! Lôi Địch nhẹ lắc đầu. Tương lai của tiểu tử này sẽ càng huy hoàng hơn ta. Khi ta còn ở tuổi như hắn, đừng nói không có nhiều bản lĩnh như hắn, ngay cả trình độ đấu khí cũng không bằng hắn, càng đừng nói đến có hai Chiến Sĩ huyết mạcao thủh mạch làm bằng hữu.

Chiến Sĩ huyết mạch! Tại Chân Sách hoàng triều có thể kiêu ngạo rồi. Gần như chỉ óc chuyện thu Chiến Sĩ bình thường làm hỗ trợ, ít khi nào Chiến Sĩ huyết mạch làm bằng hữu với Chiến Sĩ huyết mạch bình thường, đó là một loại kiêu ngạo bẩm sinh.

- Tỷ, lần này tỷ nhất định phải giết chết Càn Kình.

- Giết Càn Kình? Không phải ngươi muốn báo thù đi? Ngươi nhìn trúng nữ nhân của La gia đúng không?

- Tỷ, mấy ngày nay các ngươi không có hỏi thăm ra La gia rốt cuộc có quan hệ gì với người chế tạo Tinh Thần Trùng Kích dược tề. Tỷ tin ta đi, chỉ cần đưa nàng lên giường của ta là ta có thể giải quyết bất cứ loại nữ nhân nào.

Lôi Địch ngoái đầu, đồng tình liếc Lôi Uy. Tai Càn Kình rất thính, thanh âm cỡ này đủ cho hắn nghe rõ ràng. Ngươi muốn đụng vào nữ nhân của Càn Kình? Xem ra ngươi không biết hắn từng làm gì trong Áo Khắc Lan. Tinh anh của Khải Gia, gia tộc Pháp Khắc Nhĩ bị diệt sạch, có chuyện gì mà Càn Kình không làm được? Xem ra Lôi gia sắp thiếu nam nhân trong nhà.

Hội trường quyết đấu là diễn võ trường trong Hồng Lưu Chiến Bảo. Lý Đức Ước Khắc và nhi tử Hồng Sắc Ước Khắc sớm ngồi trên ghế chủ tịch trên đài. Lôi gia và Mộc Quy Vô Tâm ngồi hai bên đài chủ tịch.

Lý Đức Ước Khắc mỉm cười nhìn hai bên vào sân, lòng thầm vui vẻ. Nếu loại quyết đấu như hôm nay thường xảy ra trong Vĩnh Lưu thành thì tốt biết mấy, các đại thế lực sẽ nhanh chóng suy yếu thực lực, khi đó thành chủ sẽ nắm giữ quyền lực vô cùng vinh diệu.

- Hôm nay, tại đây tiến hành cuộc quyết đấu đã định từ hơn một tháng trước.

Lý Đức Ước Khắc nhìn hai thế lực bên cạnh mình, nói:

- Nếu ta đã được mời làm người chứng thì ta sẽ đối diện trận quyết đấu này với thái độ công bình.

Lý Đức Ước Khắc chậm rãi ngồi xuống vị trí.

Vẻ mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt âm trầm đứng dậy:

- Người của Lôi gia chưa đến lượt người khác dạy! Ai đánh người của Lôi gia, mặc kệ là thế lực gì đều sẽ không bỏ qua!

Mộc Quy Vô Tâm hừ mạnh. Tháng này Càn Kình bế quan, không biết cùng Lôi Địch rù rì cái gì. Lôi gia hợp tác với Công Hội Thiết Tượng, Công Hội Dược Tề cùng nhau đè ép Hồng Lưu Chiến Bảo. Mấy ngày nay Hồng Lưu Chiến Bảo thật khó sống, chưa từng khó khăn như vậy.

Mộc Quy Vô Tâm công khai gào thét:

- Càn Kình, làm thịt nàng cho ta!

Lôi Quang Nhật Nguyệt lạnh lùng cười nhạo:

- Ai làm thịt ai còn khó nói. Mấy ngày nay Hồng Lưu Chiến Bảo sống khốn khổ lắm rồi đúng không? Chắc sẽ không đến nỗi không có tiền mua quan tài đi? Nếu Càn Kình chết, nếu Hồng Lưu Chiến Bảo thật sự nghèo đến mức không có tiền chôn hắn thì Lôi gia nguyện ý tài trợ.

Lôi Quang Nhật Nguyệt nhìn Trảm Mã Đao, nhíu mày.

Mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt hiện vẻ cười nhạt trào phúng:

- Như thế nào? Sợ quyết đấu? Lấy cả vũ khí ra?

Càn Kình nhấc thanh đấu binh Trảm Mã Đao sắc bén sáng choang trong tay:

- Nếu là quyết đấu thì dĩ nhiên sẽ chia sinh tử, ta không mang theo vũ khí mới là khùng.

Hồng Sắc Ước Khắc nghi hoặc nhìn Càn Kình. Trong tình huống sinh tử đại chiến mà Càn Kình có thể giữ bình tĩnh như vậy, hắn mới bao nhiêu tuổi? Không lẽ Càn Kình thường trải qua quyết đấu sinh tử sao?

Mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt lóe vẻ kinh ngạc, vốn định châm chọc cười nhạo khiến tiểu nam hài này bị tổn thương cái gọi là tự tôn, vứt bỏ vũ khí rồi quyết đấu. Lôi Quang Nhật Nguyệt không ngờ Càn Kình sẽ có phản ứng như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui