Sất Trá Phong Vân

Phân Kim Liên Trảm của Càn Kình chém mạnh vào hai cú đấm to, tiếng nổ sấm sét vang trong đại sảnh. Đất cát dưới chân Càn Kình, Lạp Pháp Nhĩ bay lên cao.

Lạp Pháp Nhĩ hành động, xương tay đau thấu óc buộc gã hành động. Lạp Pháp Nhĩ bất chấp cổ tay Càn Kình bị rách chảy ra máu tươi, Lạp Pháp Nhĩ hành động trước, bởi vì xương tay gã có một cái bị gãy.

Cực nhanh, di chuyển cực nhanh, dùng tốc độ mạnh nhất của tộc Huyết Bức đánh chết nhân loại đáng ghét!

Trong khoảnh khắc này xuất hiện phía bên trái Càn Kình đánh ra một đấm, xong nhanh chóng chuyển sang bên phải, lại tung cú đấm.

- Ngươi nhìn thấy người nào là ta không? Ngươi không nhận ra được đúng không? Ta có thể nhìn rõ mọi động tác của ngươi...

Cơ bắp, đấu khí từ ngón chân Càn Kình đến gót chân dao động nhanh, Lạp Pháp Nhĩ đánh hụt vào không khí.

Lạp Pháp Nhĩ kinh kêu:

- Không thể nào!

Cùng tiếng hét là Càn Kình xuất hiện phía bên trái Lạp Pháp Nhĩ, Phân Kim Liên Trảm rung động nhanh như Chiến Sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang với đôi tay nhuộm đỏ một đường giết chóc trong trăm vạn quân.

Da đầu Lạp Pháp Nhĩ tê dại. Tại sao có người nhanh hơn cả ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức? Không lẽ hắn là... Của Chân Sách hoàng triều? Không đúng, hắn không phải là Chiến Sĩ huyết mạch, không thể nào là...

Càn Kình lại xuất hiện phía bên phải Lạp Pháp Nhĩ, Phân Kim Liên Trảm liên miên bất tuyệt, tựa như trăm ngàn Chiến Sĩ ồ ạt chạy ra khỏi người hắn múa trăm ngàn chiến đao chém vào đầu, tay Lạp Pháp Nhĩ, những nơi không có Ám Ma Khải bảo vệ.

Lạp Pháp Nhĩ vội vã lắc đầu trái phải. Càn Kình thấy có hai Càn Kình, trong phút chốc không phân rõ đâu là thật, đâu là giả, bản năng giơ tay đỡ.

Bùm!

Phân Kim Liên Trảm va chạm vào Huyền Thiết Thủ, lần này khí thế xung phong không lùi đã đập tan đấu kỹ Huyền Thiết Thủ của Lạp Pháp Nhĩ.

Một kích trúng đích, Phân Kim Liên Trảm của Càn Kình giống như bài sơn đảo hải lại như ngàn đao cùng xuất hiện điên cuồng chém vào mỗi vị trí trên người Lạp Pháp Nhĩ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Liên tục công kích mấy chỗ, Lạp Pháp Nhĩ dựa vào Ám Ma Khải kích thích đấu khí bùng nổ miễn cưỡng ngăn trở công kích từ Càn Kình, hai chân dưới eo liên tục thụt lùi, một hơi lùi bảy, tám bước nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không còn khả năng đánh trả.

Lùi, lùi, lùi! Trong đầu Lạp Pháp Nhĩ chỉ có lùi, lùi đến nơi an toàn, có thời gian thở một hơi là gã có thể phản công giết Càn Kình. Đấu khí trong người trướng to, tử vong uy hiếp có dấu hiệu ngưng kết sinh ra đấu tâm.

Tranh thủ thời gian! Tranh thủ đủ thời gian!

Lạp Pháp Nhĩ lại thụt lùi, mỗi lần ngăn cản là đôi tay cảm thấy đau đớn như thuở chưa tu luyện đấu kỹ bị gậy sắt đập vào.

Đây là khí thế của Càn Kình liên tục tăng vọt trong mấy ngày qua tích lũy lại lại, dung hợp học tập, lần này bị đấu khí cường đại của Lạp Pháp Nhĩ áp lực, thánh khí Ám Ma Khải áp lực khiến nó hoàn toàn bùng nổ.

Cách dung nhập đấu khí của chính là đi tới, đi tới tái đi tới! Hiện giờ dung hợp hồn chiến đấu đậm đặc của tiền bối huyết mạch Thiết Tí Đường Lang từ bao nhiêu năm trước bùng nổ uy lực thì hùng hổ biết bao?

Đây là từ khi Càn Kình bước chân ra giang hồ đến giờ lần đầu tiên đấu sinh tử trút hết tất cả, tinh thần, linh cảm, đấu khí, trả giá tất cả đặt vào trận chiến này. Đây là giây phút rực rỡ nhất trong đời Càn Kình, đối diện thánh khí quyết không thụt lùi!

Cơ hội... Cơ hội ở đâu? Cơ hội thở dốc ở đâu? Lạp Pháp Nhĩ chịu đựng đôi tay đau nhức, nhìn hai cổ tay Càn Kình chảy máu ròng ròng, lòng rất là khó hiểu. Chẳng lẽ hắn không mệt mỏi sao? Một kích kia là bao nhiêu lần công kích ? Năm mươi? Tám mươi? Một trăm? Hay là hai trăm? Hắn không cần nghỉ sao?

Tại sao đến giờ còn chưa ngưng luyện ra đấu tâm? Tại sao đấu tâm sắp tán đi?

Lạp Pháp Nhĩ thầm rít gào: Hỡi thánh khí, Ám Ma Khải vô địch, lại cho ta lực lượng đi!

Phụt!

Vai Lạp Pháp Nhĩ bắn ra cột máu, không phải bị Càn Kình đánh nát mà là đấu khí trướng nổ người.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Liên tục mấy cột máu bắn ra, đấu khí của Lạp Pháp Nhĩ lại tăng cao nhưng mắt càng không theo kịp tốc độ của Càn Kình. Phân Kim Liên Trảm lúc ẩn lúc hiện bốn phía, đấu khí bùng nổ chưa kịp hình thành uy lực đã bị trấn áp.

Sao có thể như vậy? Sao có thể? Đôi tay Lạp Pháp Nhĩ đau nhức, tiếng xương gãy vang lên.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Có tiếng xương gãy đầu tiếng thì chớp mắt lại vang lên hơn mười tiếng gãy xương. Trong khoảnh khắc xương đôi tay Lạp Pháp Nhĩ vỡ vụn, liên tục thụt lùi, trong con ngươi tràn ngập bóng dáng Càn Kình.

Lại là một tay phóng to siêu nhanh trong mắt Lạp Pháp Nhĩ, đâm sâu vào vị trí bên dưới cổ họng.

Phập!

Ngón tay đâm vào da bắt lấy Ám Ma Khải gần dung hợp thân thể, kéo mạnh rút Ám Ma Khải ra.

- Đừng!

Lạp Pháp Nhĩ nhìn ngực bắn ra máu và Ám Ma Khải rời khỏi người, tuyệt vọng hét to:

- Đừng... đừng rời khỏi ta!

Đôi mắt đen sáng ngời trong chớp mắt lại biến khàn đục, Lạp Pháp Nhĩ ngồi bệch dưới đất, kinh hoảng nhìn.

- Sao ta không thấy đường... sao ta không thấy đường...

Đôi chân Càn Kình run lẩy bẩy, mấy lần sử dụng Vạn Ảnh cộng với di động siêu nhanh, vượt qua sức chịu đựng của thân thể.

Máu dọc theo Ám Ma Khải nhỏ giọt vào bụi cỏ, bị những dược thảo biến dị thích máu hút sạch.

- Sao có thể như vậy? Sao có thể?

Lạp Pháp Nhĩ ngồi trong bụi cỏ liên tục hộc máu, kinh hoàng hét to:

- Ta có Ám Ma Khải làm sao thua được? Sao ta có thể thua?

Càn Kình ném Ám Ma Khải vào đấu giới, tuy là thánh khí của ma tộc và rất quái dị, khiến Lạp Pháp Nhĩ sử dụng Ám Ma Khải từ ma tộc bề ngoài ba mươi tuổi giờ già khú đế như lão nhân chín mươi, nhưng dù gì Ám Ma Khải là thánh khí, cần phải nghiên cứu nó.

- Nguy hiểm quá.

Càn Kình thở hắt ra. Nếu không phải ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức có được Ám Ma Khải nên thấy đường thì Càn Kình mới là kẻ thua.

Con mắt có thể thấy sự vật là chuyện tốt, nhưng đôi khi mắt đánh lừa người. Vạn Ảnh là loại di động siêu nhanh đánh lừa thị giác. Nếu Lạp Pháp Nhĩ không có thị lực thì gã vẫn có thể dùng thính giác, khứu giác, khi đó thật khó nói ai mới là người chiến thắng.

Thiết Khắc cầm trường kiếm nhỏ hẹp từng bước tới gần Lạp Pháp Nhĩ ngồi dưới đất.

- Ngươi... Ngươi là ai... ? A! Là Thiết Khắc!

Lạp Pháp Nhĩ hét chói tai:

- Cứu ta! Chúng ta đều là ma tộc, ta biết tin của công chúa Vưu Na Lạp! Ngươi cứu ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao Lưu Thủy công chúa hãm hại tỷ tỷ của nàng! Chắc ngươi còn nhớ? Là ta thả ngươi rời khỏi hoàng cung!

Thiết Khắc bi ai nhìn Lạp Pháp Nhĩ la hoảng. Mới nãy trong đường hầm màn nước, Thiết Khắc nghe rõ đối thoại giữa Lạp Pháp Nhĩ và Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Hôm đó Lạp Pháp Nhĩ thả Thiết Khắc đi không phải ân tình gì, bây giờ xem ra gã chỉ vì muốn tranh công với thái tử. Hôm ấy Thiết Khắc thật sự rất biết ơn ma võ sĩ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui