Sất Trá Phong Vân

Càn Kình nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nàng nhìn lại hắn. Mới rồi xem như nam nhân này cứu Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nếu không có Càn Kình thì chẳng những nàng bị Lạp Pháp Nhĩ dâm ô mà sau này sẽ trở thành đồ chơi của gã.

Tính ra thì Càn Kình là ân nhân của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nhưng mà... Lộ Tây Pháp Lưu Thủy phát hiện quan hệ thật sự rất phức tạp. Ân nhân của nàng lại là kẻ thù đào một mắt Hủy Diệt Ma Nhãn.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy khẽ thở dài:

- Được rồi...

Tuy Lộ Tây Pháp Lưu Thủy rất hận Càn Kình nhưng bây giờ dù cho nàng một cây đao thì nàng cũng ngượng ngùng giết chết hắn, bởi vì ân cứu mạng tồn tại.

- Ta thề...

Khuôn mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trang nghiêm ngẩng đầu nói:

- Nhân danh đại ma thần...

Càn Kình nghe câu này thì thở phào. Tộc Lộ Tây Pháp ma tộc rất ít lấy đại ma thần thề, bởi vì bọn họ tin tưởng mình là hậu duệ của đại ma thần. Lời thề nào có đại ma thần thì sẽ không giả dối.

Còn về thực lực của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Càn Kình tin tưởng trong một đoạn thời gian nàng không có năng lực làm chuyện uy hiếp được hắn.

- Được rồi.

Càn Kình nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thề xong, vươn tay ra, lễ độ nói:

- Ngồi vậy không mệt sao?


Lộ Tây Pháp Lưu Thủy níu tay Càn Kình đứng dậy, vì đứng bật dậy nên y phục trên người vốn rách rưới giờ nát vụn. Thân thể lõa lồ như nghệ thuật đại sư điêu khắc hiện ra trước mắt Càn Kình.



Cổ Hoang Sa Hải khô ráo, bạo ngược là chủ đề vĩnh viễn không thay đổi.

Mấy chục vòi rồng cao ngàn trượng đâm thẳng tầng mây, cuốn sạch nhiều hạt cát vàng bất quy tắc tán loạn khắp nơi, giống như có ngàn vạn ma thú ngửa đầu hú với trăng.

Càn Kình đứng trên đỉnh núi nhìn từng đượt vòi rồng đâm thẳng trời, tiếng gầm rống như sấm và lực lượng càn quét xé rách đám mây bềnh bồng dưới đất, hạt cát vàng bay thay thế mây sinh ra nước.

Vòi rồng dấy lên tầng ngoài kình phong xuyên qua không khí thổi đến đỉnh núi.

Càn Kình đứng trên đỉnh núi, cảm nhận kình phòng như chiến đao cắt mặt, tóc dài bay sau đầu, y phục thổi phần phật. Càn Kình giơ tay sờ hốc mắt phải.

- Ài...

Tay phải Càn Kình đụng vào hốc mắt bầm đen, khóe môi co giật, hút khí lạnh vào bụng, thở dài thườn thượt. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xuống tay ác quá, mới nãy trong sơn động đâu phải Càn Kình cố ý nhìn thân thể của nàng.

- Còn đau không?

Đoạn Phong Bất Nhị bò lên núi ngồi trên tảng đá lớn dưới chân Càn Kình, nói:

- Nhìn đã mắt đúng không? Đánh ngươi một cái nhưng ngươi còn lời...

Càn Kình cáu kỉnh liếc Đoạn Phong Bất Nhị vui sướng khi người gặp họa.

- Nếu không phải hơi chột dạ thì ta dùng Phong Vân Kim Thân chấn văng nắm tay của nàng rồi. Thôi, so với nàng bị ta móc mắt phải thì chịu cú đấm này không là gì. Nói này, tại sao hôm đó nàng ta quyết giết Thiết Khắc?

- Ưm.

Đoạn Phong Bất Nhị lười biếng nằm trên tảng đá lớn nhìn ba vầng trăng trên bầu trời.

- Nàng nói là thấy tên đẹp trai đó là giận rồi, nghĩ đến tỷ tỷ của mình vì hắn mà chịu nguy hiểm thì càng tức điên. Khi đó nàng đúng là muốn giết hắn để Vưu Na Lạp chết tâm.

Càn Kình quay đầu nhìn mỹ nữ độc nhan từ xa đi tới, tặc lưỡi, lắc đầu. Tính cách của nữ ma này quá dữ.

- Ôi chao, nữ ma.

Đoạn Phong Bất Nhị nằm trên tảng đá, lười biếng nói:

- Lại nói sao ngươi còn chưa đi? Không sợ Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương hôm đó đến giết? Bây giờ ngươi không có công cụ để bay nữa rồi.


- Đi? Tại sao phải đi?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đứng lại bên cạnh Càn Kình, nhìn vòi rồng đen tán loạn phía xa.

- Ta định theo các ngươi.

Càn Kình đánh giá Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, lắc đầu. Tai nhọn, mắt đỏ, con ngươi là màu vàng kim. Hai đặc điểm này phối hợp lại trên đời chỉ hoàng tộc Lộ Tây Pháp mới có, còn đi ngông nghênh trên đường cái Chân Sách hoàng triều?

Cho dù là Chiến Sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ mở ra chung cực cũng chết chắc.

Trời sinh khóe môi Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cong lên nay càng nhếch cao, giơ tay xoay trâm bạc trên mái tóc đen dài.

Trong phút chốc tai nhọn của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy biến thành nhân loại bình thường, mắt đỏ thành đen, bao gồm con ngươi vàng kim cũng đen, không khác gì người bình thường.

- Từ bây giờ trở đi ta ở Chân Sách hoàng triều không gọi là Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mà tên là Nguyên Huân Vũ.

Vẫn là âm điệu kiêu ngạo nhưng thanh âm thông qua ma đạo khí này biến đổi nhiều, có chút giọng Tấn châu Chân Sách hoàng triều.

Ảo thuật!

Càn Kình nhướng mày. Đây là một loại minh văn thuật, qua một thời gian ngắn Càn Kình có thể học kỹ xảo đặc biệt này. Chỉ cần không đụng phải Minh Văn Sư cao cấp, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không đánh nhau lung tung thì khó bị người phát hiện nàng là một ma tộc.

Đoạn Phong Bất Nhị huýt sáo. Hèn chi nữ ma này có thể đi trong Chân Sách hoàng triều, hóa ra nàng có ma đạo khí lợi hại như vậy. May mắn thứ này không sản xuất hàng loạt, nếu không thì một đại đội ma tộc giết vào Chân Sách hoàng triều sẽ rắc rối.

- Ta vẫn chưa báo thù.

Mắt trái của Nguyên Huân Vũ liếc Càn Kình:

- Chân Sách hoàng triều các ngươi có một câu là muốn đánh bại kẻ địch của ngươi thì cách tốt nhất chính là hiểu rõ hắn. Bây giờ ta về nước sẽ không thể tìm hiểu ngươi thì làm sao đánh bại ngươi? Đi theo ngươi, quan sát là cách tốt nhất.

Đoạn Phong Bất Nhị cười, bĩu môi. Theo bên cạnh Càn Kình? Tiểu tử này có nhiều năng lực kỳ quái, tùy tiện lấy ra một cái đủ hù chết ngươi. Đi theo bên Càn Kình lâu ngày, sợ là ngươi không còn dục vọng báo thù. Là đối thủ của hắn, trông thấy những năng lực này rất là kích thích người, làm bằng hữu sẽ thấy rất sướng.


Báo thù? Càn Kình tò mò nhìn Nguyên Huân Vũ. Nữ ma này phát ra hơi thở muốn báo thù nhưng không còn cách nghĩ muốn giết người, Càn Kình muốn biết nữ ma định báo thù như thế nào.

- Phải rồi.

Hai tay Nguyên Huân Vũ khoanh trước ngực nhìn Càn Kình, nói:

- Có thể trả Ám Ma Khải lại cho ta không?

Trả? Càn Kình bật cười. Đùa sao? Có ai từng thấy thánh khí khó khăn lắm mới cướp được sẽ tốt bụng trả lại cho người khác? Đặc biệt là một Chiến Sĩ nhân loại cướp thánh khí của ma tộc sau đó chạy đi trả lại cho ma tộc? Bị nhũn não rồi sao?

- Không trả?

Nguyên Huân Vũ nhướng chân mày liễu, hai tay chống hông:

- Mới nãy ngươi không thấy Lạp Pháp Nhĩ sử dụng Ám Ma Khải có hậu quả gì? Trong thời gian ngắn ngủi hắn biến thành lão nhân, cho dù không giết chết thì không lâu sau Lạp Pháp Nhĩ sẽ chết.

Lạp Pháp Nhĩ? Càn Kình nhẹ gật đầu. Sức sống của Chiến Sĩ huyết mạch rất cường đại. Người bình thường sống đến trăm tuổi chính là cường giả, Chiến Sĩ huyết mạch cường đại nếu chết tự nhiên thì tuổi thọ cỡ hai trăm. Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh thiên cực càng có thể sống đến ba trăm tuổi, còn về thức tỉnh chung cực... không ai sống hơn một trăm năm mươi tuổi.

- Ám Ma Khải...

Càn Kình nhỏ giọng nói:

-... Chẳng lẽ chỉ thích hợp với huyết mạch Lộ Tây Pháp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận