Sất Trá Phong Vân

- Đây chính là Vô Hạn thành.

Đoạn Phong Bất Nhị ngửa đầu nhìn cửa thành gần đó:

- Đồn rằng năm xưa gia chủ của Bàn gia, Bàn Tinh Phong nhận phong thưởng được tòa thành này thì nó đã có tường thành to lớn như vậy. Có tộc nhân đề nghị dỡ bỏ tường thành biểu thị không thua Càn gia nhưng bị Bàn Tinh Phong phản đối.

- Xây dựng những tường thành thành này tiêu hao bao nhiêu nhân lực và vật lực? Dỡ bỏ nó lại hao phí bao nhiêu? Nếu đã tồn tại thì cứ để nó đứng đó, tường thành không thể trói buộc vinh diệu Cửu Đầu Xà!

Đoạn Phong Bất Nhị thuật lại lời Bàn Tinh Phong từng nói, ánh mắt có tôn sùng:

- Gia chủ được gọi là xuất sắc nhất gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà đúng là không uổng danh.

Càn Kình quay đầu nhìn biểu tình ngưỡng mộ của Đoạn Phong Bất Nhị, gật gù. Trong quyển hồi ký của Càn gia khi nói đến Bàn Tinh Phong cũng đầy khâm phục. Nhân kiệt thật sự thì dù là kẻ địch, đối thủ hay bằng hữu đều đánh giá công bằng.

- Đi! Hy vọng lần này có cơ hội kiến thức phong thái gia chủ của Bàn gia hiện thời, Bàn Hoành Cơ.

Càn Kình dẫn đầu giục cửa đi hướng cửa thành. Đoạn Phong Bất Nhị hú dài theo sau. Tâm tình Lộ Tây Pháp Nguyên Huân Vũ căng thẳng nắm dây cương, dù có ma đạo khí che giấu tung tích, đối diện siêu cường giả của Chân Sách hoàng triều vẫn khiến nàng thấy hồi hộp.

Hai bên cửa thành to lớn điêu khắc hoa văn rắn chín đầu tinh mỹ, binh sĩ gác thành mặc khôi giáp cũng có hoa văn rắn chín đầu. Trong đó một Chiến Sĩ chỉ chừng mười lăm tuổi, trên giáp khảm huy hiệu rắn chín đầu màu vàng.

Đệ tử của Bàn gia? Đoạn Phong Bất Nhị đánh giá Chiến Sĩ trẻ tuổi nhiều lần. Mười lăm tuổi đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà, đây là quy tắc của Bàn gia. Hễ là đệ tử Bàn gia thức tỉnh huyết mạch sẽ nhận một khối huy hiệu rắn chín đầu màu vàng.

Hôm đó Đoạn Phong Bất Nhị thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà không lâu cũng từng nhận được một khối huy hiệu màu vàng của Bàn gia, nhưng gã đã vứt nó ra ngoài phòng.


- Huyết mạch Cửu Đầu Xà?

Thiếu niên mười lăm tuổi nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, hít mạnh, mày nhíu chặt khó hiểu. Thiếu niên phất tay xua đi Cửu Đầu Xà quân định tiến lên kiểm tra theo lẽ thường.

- Ngươi là Chiến Sĩ thức tỉnh huyết mạch Cửu Đầu Xà, huy hiệu của ngươi đâu?

Đáy mắt Càn Kình lóe tia kinh ngạc. Trước khi Chiến Sĩ huyết mạch sử dụng lực lượng huyết mạch đã mở thì người ngoài không thể nhìn rea lực lượng huyết mạch đã thức tỉnh hay chưa. Hôm nay Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà trẻ tuổi gác cổng này liếc sơ đã nhìn thấu Đoạn Phong Bất Nhị? Vậy gã có thể...

Càn Kình lo lắng nhìn Lộ Tây Pháp Nguyên Huân Vũ đi sau lưng, đây là hoàng tộc Lộ Tây Pháp ma tộc, nếu bị người nhận ra thì có lẽ không cần Bàn Hoành Cơ xuống tay, mọi người đừng mơ có thể mang ma nữ này rời đi.

- Ngươi thức tỉnh năng lực huyết mạch là...

Đoạn Phong Bất Nhị ngồi trên lưng ngựa sửng sốt nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi:

- Là...

- Bàn Mộng Chí của Bàn gia.

Chiến Sĩ trẻ tuổi nắm tay gõ mạnh vào ngực, nói:

- Thức tỉnh nhất giai, Hàng Ma thất chiến, năng lực...

Mặt Bàn Mộng Chí chợt lóe buồn bã, mới rồi còn hùng hồn giờ hơi xìu xuống:

- Có thể phân biệt Chiến Sĩ huyết mạch xà hệ có thức tỉnh lực lượng hay chưa.

Khóe moi Đoạn Phong Bất Nhị co giật, tuổi trẻ như vậy đã là Hàng Ma thất chiến. Lúc Đoạn Phong Bất Nhị còn ở tuổi như Bàn Mộng Chí chỉ là một con sên bị người khinh thường, nếu không phải năng lực đặc biệt vô dụng này chắc có lẽ bây giờ Bàn Mộng Chí đã được Bàn gia tập trung bồi dưỡng.

Phán đoán Chiến Sĩ huyết mạch xà hệ có thức tỉnh hay chưa? Loại năng lực này trừ hiểu biết chút ít với người của mình hoặc Chiến Sĩ cùng loại hình ra không có bất cứ tác dụng gì, hèn chi Bàn Mộng Chí bị phái đi gác cổng rèn luyện.

- Đoạn Phong Bất Nhị, huyết mạch Cửu Đầu Xà thức tỉnh nhất giai, đỉnh Hàng Ma bát chiến...

Đoạn Phong Bất Nhị khẽ thở dài:

- Năng lực đặc biệt, bí mật.

Bí mật? Càn Kình chợt phát hiện hắn thật sự không biết lần đầu Đoạn Phong Bất Nhị thức tỉnh được năng lực đặc biệt gì.

- Đoạn Phong Bất Nhị?

Giọng Bàn Mộng Chí cao vút:


- Ngươi là Đoạn Phong Bất Nhị tự nhiên thức tỉnh, ném huy hiệu gia tộc vào mương máng?

Càn Kình cười nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, không ngờ gã quá nổi. Chiến Sĩ huyết mạch trẻ như vậy đều biết Đoạn Phong Bất Nhị là Chiến Sĩ không phải họ Bàn gia.

Hàng Ma bát chiến? Mấy Cửu Đầu Xà quân gác thành khinh thường đánh giá Đoạn Phong Bất Nhị, tuổi này mới chỉ là Hàng Ma bát chiến? Nếu là tiểu thành nhà quê thì có lẽ sẽ được xem trọng nhưng tại Vô Hạn thành, nơi này là đại bản doanh của Bàn gia, loại năng lực này cũng dám vứt huy hiệu Bàn gia?

Hàng Ma thất chiến! Càn Kình nhìn Bàn Mộng Chí trẻ tuổi, gật gù. Đây là điểm đáng sợ của Chiến Sĩ huyết mạch, trẻ như vậy đã là Hàng Ma thất chiến. Tuổi thức tỉnh càng sớm thì càng mạnh hơn bạn cùng lứa.

Bàn Mộng Chí chỉnh lại mũ giáp kim loại màu đen, ngửa đầu nhìn Đoạn Phong Bất Nhị lộ khuôn mặt thanh tú:

- Lần này ngươi đến là muốn xin trở về Bàn gia sao?

Đoạn Phong Bất Nhị nhảy xuống ngựa, lắc đầu, nói:

- Không phải, ta muốn gặp gia chủ.

Gặp gia chủ? Bàn Mộng Chí nghĩ lỗ tai mình bị gì rồi. Gia chủ của huyết mạch Cửu Đầu Xà là người muốn gặp lúc nào cũng được sao? Dù là đệ tử Bàn gia thức tỉnh lực lượng huyết mạch cũng không thể tùy tiện gặp Bàn gia.

- Gia chủ sẽ không gặp ngươi.

Bàn Mộng Chí ngừng lại, hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù ngươi xin quay về gia tộc thì cùng lắm chỉ thấy trưởng lão của gia tộc, không thể nào gặp gia chủ.

- Vậy sao?

Càn Kình nhướng mày, không hề bất ngờ. Nếu dễ thấy gia chủ của Bàn gia thì mới là lạ, lần trước gặp Càn Chiến Huyền hoàn toàn là may mắn bất ngờ.


- Không sao, chúng ta đến tận cửa cầu kiến thử.

Càn Kình nhảy lên lưng ngựa.

- Nếu lúc đó gia chủ của Bàn gia còn không gặp chúng ta thì đành tạm thời ở trong khách sạn tốt nhất Vô Hạn thành chờ gia chủ đại nhân mời.

Mời? Bàn Mộng Chí nghi hoặc nhìn Càn Kình, lại ngó Đoạn Phong Bất Nhị, nhẹ lắc đầu. Không lẽ Đoạn Phong Bất Nhị ở chung với tên ngốc này lâu nên mới làm chuyện ngu xuẩn từ chối gia tộc mời? Làm sao gia chủ sẽ đi mời Chiến Sĩ có thực lực như các ngươi?

- Nhớ kỹ.

Càn Kình cưỡi ngựa đi vào cửa thành, quay đầu nhìn Bàn Mộng Chí:

- Chúng ta sẽ ở trong khách sạn tốt nhất Vô Hạn thành.

Bàn Mộng Chí lắc đầu, khó hiểu xoay người kiểm tra những người khác vào thành, ngẫu nhiên ngoái đầu lại nhìn hướng đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc vào thành, lại lắc đầu.

- Mấy người này chắc sẽ không ngốc nghếch thật sự vào thành tìm gia chủ đi?

Tuy Vô Hạn thành hơn Càn thành một bức tường thành nhưng không ngăn cản thương khách vãng lai. Hai bên đường náo nhiệt, phái không xa trong sân vọng ra tiếng rèn kim loại rồi nhanh chóng chìm trong tiếng rao hàng.

- Càn Kình.

Đoạn Phong Bất Nhị hơi căng thẳng nhìn bốn phía, khí thế ngày thường không sợ trời không sợ đất biến mất hơn phân nửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận