Sất Trá Phong Vân

Mắt Bàn Hoành Huyền bắn ra tia sáng cực kỳ cuồng nhiệt. Tuy cường giả thế hệ trước thi đấu trong đại tái Tân Nhân Vương chỉ là tiết mục trợ hứng sau khi đại tái Tân Nhân Vương kết thúc nhưng vẫn sức hấp dẫn mới mẻ và được yêu thích nhiều.

- Năm xưa ta không lấy được đệ nhất Tân Nhân Vương, mấy lão già đè đầu ta trong thi đấu biểu diễn cũng rất giỏi.

Khóe môi Bàn Hoành Cơ cong lên, nói:

- Đi, đi gặp Càn Kình, người mang đến cho ta và Bàn gia tương lai vô hạn.

Ba ngày. Càn Kình không ngờ dù có người hỗ trợ nhóm lửa, rutrs kéo phong tương nhưng hắn tự đúc một đám trang bị tạm đủ cho đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc dùng cũng mất ba ngày.

- Xem ra ta quá xem trọng chính mình.

Càn Kình mểt mỏi ngồi trong đống trang bị, nếu là Bố Lai Khắc đại thúc đúc mấy thứ này thì chỉ trong thời gian một túi thuốc.

Hai trăm người hưng phấn nhìn đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc chọn lựa trang bị. Ba ngày còn tiến bộ hơn học ba năm, tuy sư phụ không dạy đoàn tọa chuy kích quái dị kia nhưng mấy thứ mặt ngoài đủ cho bọn họ tiêu hóa một đoạn thời gian.

- Không tệ không tệ, tấm thuẫn này cỡ đấu binh!

Đoạn Phong Bất Nhị giơ lên tấm thuẫn đeo ở cổ tay, liên tục khen:

- Còn có nhuyễn giáp này... Cuồng Ca, Cuồng Ca... Đạp ta một cước, đá ta một cái đi, để ta cảm nhận...

Phần Đồ Cuồng Ca vuốt thanh Trảm Mã Đao rất giống cái của Càn Kình, nói:

- Hay là để ta chém ngươi một nhát thử?

- Cút!

Đoạn Phong Bất Nhị giơ trường thương nói:

- Thiết Khắc, Thiết Khắc, đạp ta một cước, đạp ta một cước đi...

- Hay là...

Ngón tay Thiết Khắc nhẹ búng tấm hộ tay xinh đẹp, nói:

- Để ta nhìn ngươi một cái?

Thiết Khắc nhấn mạnh hai chữ 'nhìn ngươi'. Đám Rèn tạo Sư khó hiểu nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Tại sao Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà này liên tục xua tay?

- Bà nội nó!

Đoạn Phong Bất Nhị nhảy cẫng lên:

- Các ngươi còn có tính người không? Có không?

Thiết Khắc bình tĩnh nhìn Đoạn Phong Bất Nhị.

- Cha nó, quên mất...

Đoạn Phong Bất Nhị gãi tóc, thầm nhủ: Thiết Khắc là con lai, người ta chỉ có một nửa 'tính' người, và một nửa 'tính' ma.

Hồng Thương Khung hừ mạnh nói:

- Sợ cái gì? Chỉ là bị nhìn một cái, ngươi nghĩ rằng thứ sư phụ ta rèn ra làm bằng giấy sao? Đừng nói là nhìn một cái, dù hắn nhìn ngươi suốt ngày cũng có gì đáng sợ? Xem thường sư phụ của ta sao?

Đoạn Phong Bất Nhị xù lông chửi Hồng Thương Khung:

- Xem cái đầu ngươi! Ngươi thì biết gì!

Không phải Đoạn Phong Bất Nhị không tin vật phẩm Càn Kình rèn nhưng vấn đề là Thiết Khắc có Hủy Diệt Ma Nhãn! Nhìn một cái? Hủy Diệt Ma Nhãn là thứ Càn Kình khen không dứt miệng.

Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Càn Kình nằm ngủ khò trên mặt đất, liên tục lắc đầu. Mấy ngày nay Càn Kình đã vất vả rồi. Từ sau khi Càn Kình bị Dược Tề Đại Sư Chung Tam Nhất lôi đi, cộng với thời gian cùng đám Thần Bí Dược sư, rồi rèn, Càn Kình gần như bảy ngày chưa chợp mắt.

Bảy ngày không ngủ đã rất mệt mỏi, cộng với trong thời gian đó phải chế tạo đủ loại dược tề, đúc trang bị càng tiêu hao thể lực hơn.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngắm nghía trang bị trong tay, tuy không bằng hoàng tộc Lộ Tây Pháp cung cấp nhưng làm ra chất lượng như vậy trong thời gian ngắn thì không có ma nào trong Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sánh bằng. Bảy ngày làm Càn Kình gầy một vòng, xem ra hắn cực kỳ mệt mỏi.

Đoạn Phong Bất Nhị khom lưng cõng Càn Kình ngủ say sưa lên, nhìn các đồng bạn đã mặc trang bị xong:

- Đi.

- Các ngươi định mang sư phụ của chúng ta đi đâu?

Hơn hai trăm thợ rèn cầm đủ loại búa kích cỡ khác nhau, với Hồng Thương Khung dẫn đầu, mặt hầm hầm vây quanh Đoạn Phong Bất Nhị. Nếu Đoạn Phong Bất Nhị không nói rõ ràng thì bọn họ sẽ cho gã biết uy lực hai trăm búa bay.

- Sư phụ của các ngươi còn có chút việc riêng.

Bàn Hoành Cơ đứng ở ngoài cửa chậm rãi đi vào phòng rèn.

- Chờ hắn hết bận thì sẽ trở lại. Không lẽ các ngươi muốn Càn Kình mở mắt ra thấy còn ở trong khu rèn, bị các ngươi vây quanh? Hắn sẽ tức giận!

Hồng Thương Khung co rụt cổ. Mấy ngày nay Càn Kình cười rất thân thiện, chính vì hắn thân thiện làm người ta tôn kính, dễ nói chuyện không đại biểu không có tính tình. Người ngày thường dễ nói chuyện một khi tức giận thì không có cách nào cứu vãn.

- Nếu sư phụ của chúng ta bị thương một chút gì...

Hồng Thương Khung chỉ huy đám thợ rèn tránh sang hai bên, vung đả thiết chuy, nói:

- Chúng ta sẽ không tha cho ngươi!

Đoạn Phong Bất Nhị nghênh ngang đi ra ngoài, thầm nghĩ: Các ngươi không muốn buông tha ta? Càn Kình là Chiến Sĩ, có Chiến Sĩ nào không bị thương? Đoạn thời gian trước Càn Kình suýt bị Càn Chiến Huyền đánh chết.

Phần Đồ Cuồng Ca dẫn đầu đi ra cửa viện, nhìn mấy chiến mã chỉ có quân đội mới dùng cột trước cửa, thầm nghĩ đây chính là thủ đoạn của đại gia tộc. Người thường chỉ có thể mua ngựa trong chợ ngựa còn Bàn gia thì cung cấp chiến mã.

Trừ gia tộc huyết mạch Sư Thứu có quân đội Sư Thứu đặc biệt thuần hóa ra, chiến mã là phương tiện giao thông tốt nhất trong Chân Sách hoàng triều.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy leo lên ngựa, một mắt nhìn chằm chằm vào Càn Kình ngủ say trên lưng Đoạn Phong Bất Nhị. Nếu có thể mời người này đến ma tộc thì... Tuyệt vời. Cho dù không mời được thì lừa, bắt cóc, thậm chí ly gián quan hệ giữa hắn với Chân Sách hoàng triều, quyết kéo hắn đến ma tộc.

Bàn Hoành Cơ nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cất vó rời đi, nhíu mày. Gã cũng nên hành động! Đi theo đám thanh niên, nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ở trong Cổ Hoang Sa Hải rốt cuộc đặc huấn như thế nào, có lẽ sẽ giải mở bí mật cảnh giới của Càn Kình là Chiến Sĩ Phục Ma nhưng lại có đấu tâm.

- Đại ca cứ yên tâm đi đi.

Không biết từ khi nào Bàn Hoành Huyền xuất hiện bên cạnh Bàn Hoành Cơ, nhỏ giọng nói:

- Ta sẽ chăm sóc Bàn gia thay đại ca.

Bàn Hoành Cơ quay đầu, dở khóc dở cười nhìn huynh đệ trong ngày thường chưa bao giờ đùa giỡn hôm nay lại có tâm tình nói đùa.

- Có rảnh thì ngươi cũng uống bình dược thủy đó đi, xem thử có dựa theo cảm nhận ta nói mở ra khóa thứ nhất của xiềng xích đó không. Nếu Bàn gia lại có một người như ta...

- Biết rồi, ca.

Bàn Hoành Huyền chỉ hướng đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đã không còn một bóng người.

- Mau lên đường, đừng để mất dấu bọn họ, sẽ mất mặt.

Bàn Hoành Cơ, lắc người ngồi trên lưng ngựa nhẹ nhàng đi tới, ngửa đầu nhìn lên trời.

Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:

- Đã lâu không đi dạo trong Cổ Hoang Sa Hải, thật muốn nhìn xem sâu bên trong có cái gì. Muốn nhìn xem biển cát đồn rằng không có tận cùng phải chăng là sự thật? Nhìn xem sâu trong Cổ Hoang Sa Hải có ma thần khủng bố như lời đồn không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui