Sất Trá Phong Vân

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ôm thân thể Càn Kình không để hắn ngã xuống, vác lên vai đi hướng khoáng sơn kim loại, lầm bầm:

- Đây chính là nam nhân, bị thương như vậy mà còn mơ đến nữ nhân, thấy người đẹp là muốn tiến lên làm quen, không thấy quê mùa sao?

Phần Đồ Cuồng Ca liếc Thiết Khắc, nhẹ gật đầu, xoay người cùng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đi nhanh. Trong đoàn thể nhỏ thì Càn Kình mạnh nhất, trừ hắn ra, trước mắt Thiết Khắc mạnh nhất, đi theo gã sưu tầm chỉ báo hại.

- Mới nãy cái đó là gì?

Bàn Hoành Cơ lắc hạt cát trên người ra, nhìn khoảnh trời từng có Kim Bằng Lôi Điêu:

- Sao Cổ Hoang Sa Hải có người được, đó là người sao? Tại sao ta không cảm giác hơi thở người sống và nàng có thể phát hiện ra ta? Tuy ta không hết sức che giấu mình nhưng không thể nào dễ dàng bị phát hiện được.

Ánh trăng lấp lánh dao động trong không gian hắc ám.

Dưới ánh trắng lấp lánh trong không gian hắc ám, bóng dáng từng quen thuộc trở nên mờ ảo, tựa như cái bóng trong nước, chạm vào sẽ vỡ tan.

Càn Kình cố gắng muốn giơ tay lên chạm vào bóng dáng mấy năm không gặp nhưng phát hiện người kia bỗng xoay người, đưa lưng về phía hắn bước nhanh đi tới, thái độ lạnh lùng giống như không quen biết.

Càn Kình muốn lên tiếng nhưng phát hiện cổ họng bị nghẹn, có cố gắng thế nào cũng không thể phát ra thanh âm. Bóng dáng kia dần đi xa toát ra cô đơn, tuyệt vọng.

Không gian đen tựa như con ma thú không biết tên, há to mồm từ từ nuốt bóng dáng kia.

- Đừng!

Sơn động trống trải, Càn Kình bỗng bật dậy khỏi hoa cỏ biến dị, từng vòng băng vải trắng quấn quanh người. Mùi dược hơi gay mũi phát ra từ băng vải.

- Cái này...

Càn Kình thẫn thờ nhìn bốn phía, cơ thể bớt đau một nửa. Năng lực hồi phục cường đại của Phong Vân Kim Thân cộng với dược tề trị liệu khiến vết thương hồi phục hơn một nửa, nhưng đấu mạch trong người hơi đau, là vấn đề sót lại khi dùng Đả Thiết Hô Hấp Pháp cưỡng ép kích phát đấu khí.

Càn Kình bản năng giơ tay ấn ngực, bản năng Chiến Sĩ kiểm tra vết thương thân thể. Tuy đấu khiếu, đấu mạch bị tổn hịa nặng nhưng không phải không có lợi.

Trùng kích mạnh mẽ làm đấu khiếu, đấu mạch mở rộng khá nhiều, nếu không có dược tề và Phong Vân Kim Thân hồi hục mạnh mẽ thì có lẽ Càn Kình đã tàn phế. Dược tề, Phong Vân Kim Thân tu sửa, củng cố đấu khiếu, đấu mạch mở rộng.

Sau này dù là đấu khí xoay hay khả năng chịu đựng lúc đấu khí bùng nổ, thậm chí là đấu khí từ kẻ địch trùng kích sẽ càng chịu đựng tốt hơn.

- Tỉnh rồi?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cầm khăn lông ướt nước đi vào sơn động, độc nhãn đánh giá Càn Kình từ trên xuống dưới.

- Tốc độ hồi phục của ngươi nhanh hơn nhiều Thiết Khắc khác.

Hai tay Càn Kình chống đất đứng dậy.

- Hôm đó, trước khi ta ngất xỉu, nàng có thấy một thiếu nữ trên lưng Kim Bằng Lôi Điêu không?

- Thiếu nữ?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy quăng khăn lông vào mặt Càn Kình, nói:

- Ngươi bị thương loạn trí rồi? Làm gì có thiếu nữ hay Kim Bằng Lôi Điêu gì?

Càn Kình ngẩn ngơ nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Không lẽ Càn Kình thật sự bị thương hỏng đầu, sinh ra ảo giác? Trong Cổ Hoang Sa Hải làm sao có Hải Thanh Nhi được? Nha đầu hoàn toàn không tu luyện đấu khí, ma pháp nếu vào Cổ Hoang Sa Hải thì sẽ chết ngay.

Kim Bằng Lôi Điêu là ma thú cao đẳng, có vinh diệu, kiêu ngạo của đỉnh ma thú, sẽ không để người ta đạp trên lưng nó.

- Nhưng mà...

Càn Kình gõ đầu, vẻ mặt thống khổ.

- Ta nhớ rõ ràng đúng là có nhìn thấy, rất chân thật, tuyệt đối không thể là ảo giác. Đúng rồi, Đoạn Phong Bất Nhị còn cho ta một chưởng.

- Ta nói này.

Đoạn Phong Bất Nhị khiêng trường thương đi vào sơn động:

- Ma nữ nhà ngươi không lẽ đang ghen? Trên Kim Bằng Lôi Điêu đúng là có một thiếu nữ, nhưng ta không nghĩ ra tại sao lúc trông thấy nàng thì lòng rét run? Hơn nữa tuổi như nàng có thể đứng trên lưng Kim Bằng Lôi Điêu, ngươi không thấy kỳ lạ sao?

Càn Kình im lặng nhìn mặt đất. Nếu hôm đó không phải ảo giác, Đoạn Phong Bất Nhị cũng thấy nữ nhân trên lưng Kim Bằng Lôi Điêu, nhưng tại sao lúc thấy người đó Càn Kình cảm giác nàng là Hải Thanh Nhi?

- Càn Kình, ngươi đi đâu?

Đoạn Phong Bất Nhị lắc người cản đường Càn Kình, hỏi:

- Muốn vào sâu trong Cổ Hoang Sa Hải sao?

- Ừm!

Càn Kình gật mạnh đầu nói:

- Ta phải tìm hiểu rõ ràng đó có phải là Hải Thanh Nhi thật không. Nếu như thật sự là nàng thì ta cần tìm hiểu nguyên nhân tại sao nàng ở trong Cổ Hoang Sa Hải. Nếu nàng không thích nơi này, ta sẽ mang nàng rời khỏi Cổ Hoang Sa Hải.

Đoạn Phong Bất Nhị sờ trán Càn Kình, nói:

- Trán không nóng, ngươi không sốt vì bị thương thì lẽ ra không mất trí mới đúng. Sâu trong Cổ Hoang Sa Hải? Ngươi không thể đánh thắng được Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng mà muốn đi sâu vào trong?

- Ta có thể tránh đi.

Càn Kình tiếp tục đi tới, nói:

- Nếu như thật sự là nàng thì chắc nàng đã chịu nhiều khổ sở.

- Rồi rồi rồi rồi rồi.

Đoạn Phong Bất Nhị giơ hai tay lên đầu hàng, nói:

- Bây giờ ta cũng nghi ngờ thiếu nữ đứng trên lưng Kim Bằng Lôi Điêu thật sự quen ngươi, bởi vì...

- Bởi vì cái gì?

Càn Kình sốt ruột nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, hỏi dồn:

- Ngươi biết cái gì sao?

- Bởi vì mấy ngày nay cứ tới tối là nữ nhân kia sẽ lảng vãng quanh đây.

Mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lạnh như băng chậm rãi đi tới bên cạnh Càn Kình, nói:

- Dường như nàng e ngại điều gì, không tới gần ngọn núi này nhưng không chịu rời đi. Mỗi ngày khi ba vầng trăng dâng lên cao thì nàng sẽ xuất hiện trong biển cát nhìn hướng này.

Nhìn?

Càn Kình nhíu mày hỏi:

- Ta hôn mê mấy ngày rồi?

- Hai ngày.

Phần Đồ Cuồng Ca lê lết thân hình mệt mỏi chậm rãi đi vào sơn động, nằm xuống bụi hoa, thở hổn hển.

- Bây giờ là rạng sáng?

Càn Kình nghi hoặc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Theo thói quen tu luyện đấu khí của Phần Đồ Cuồng Ca, khi gã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì thường là lúc bình minh.

- Đúng vậy.

Phần Đồ Cuồng Ca nằm dưới đất thều thào:

- Nếu ngươi thật muốn thấy thiếu nữ kia thì chờ màn đêm buông xuống đi, nếu không thì Cổ Hoang Sa Hải lớn như vậy ngươi đi đâu tìm?

Càn Kình đưa mắt nhìn Thiết Khắc đi vào sơn động. Ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ nhẹ gật đầu, lấy một khối đấu tinh từ đấu giới ra, cầm nó tìm một góc bắt đầu tu luyện.

- Chờ đi.

Đoạn Phong Bất Nhị lắc nhẹ Bất Nhị thương, nghiêm túc tập luyện thương thuật học từ học viện Chiến Sĩ. Bộ thương thuật đơn giản vào tay Đoạn Phong Bất Nhị như mấy chục con rắn bạc sống động nhảy nhót.

- Vừa lúc dùng Thiết Khắc này điều dưỡng vết thương.

- Dưỡng thương?

Càn Kình vuốt băng vải trên người. Dược tề Càn Kình điều chế rất hữu hiệu, lực lượng hồi phục của Phong Vân Kim Thân cũng không tệ nhưng tốc độ chậm quá, ít nhất trước tối nay Càn Kình không thể hồi phục trạng thái tốt nhất.

Vô Tận thế giới.

Càn Kình từ từ đi ra ngoài sơn động. Chỉ có vào Vô Tận thế giới, tìm Á Đương Tư lão sư, Âu Lạp Lạp lão sư mới có thể chữa lành vết thương trong thời gian ngắn nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui