Sất Trá Phong Vân

Mấy hôm nay ngày nào Nặc Đức Ước Khắc cũng tìm cách tiếp cận La Thanh Thanh, nhưng gã thậm chí không được nắm đôi tay trông rất mịn kia, vậy mà nam nhân ôm nàng vào lòng.

Càn Kình? Cái tên không hề xa lạ. Hai tay Nặc Đức Ước Khắc chắp sau lưng chậm rãi đi hướng Càn Kình, đánh giá tè trên xuống dưới. Đây là Chiến Sĩ trẻ tuổi ba tháng trước một đao giết chết Tả Nguyệt Thiên Sứ Lôi Nguyệt Nguyệt của Vĩnh Lưu thành sao? Trông không có điểm này xuất chúng.

- Thanh Thanh...

Nặc Đức Ước Khắc đứng trước mặt Càn Kình, hơi nhón chân, nở nụ cười lễ phép hỏi:

- Thanh Thanh, ta nhớ rõ nàng còn chưa đính hôn đúng không?

Càn Kình nhìn chằm chằm Nặc Đức Ước Khắc ở trước mắt, rất muốn đấm vào mặt gã.

- Mấy ngày nữa sẽ đính, khi đó hoan nghênh đến uống một ly.

Thân thể mềm mại run lên, La Thanh Thanh ngẩng khuôn mặt đỏ rực khỏi bờ vai Càn Kình. Mắt chớp lóe ngạc nhiên và xấu hổ, La Thanh Thanh nghi ngờ phải chăng nàng nghe lầm, Càn Kình ca ca... Càn Kình ca ca thế nhưng...

Uống một ly? Nặc Đức Ước Khắc nhíu chặt mày như cái đế đặt ly rượu đỏ. Cái này xem như khiêu khích sao? Người này nói năng càng thô cuồng hơn ca ca, từ trên xuống dưới không tìm được một chút cao nhã. Mỹ nữ như La Thanh Thanh đi theo hắn thì giống... Giống bảo thạch vô giá trong bãi bùn.

Nam nhân như vậy dựa vào cái gì có tư cách chiếm mỹ nhân La Thanh Thanh? Hai tay Nặc Đức Ước Khắc sửa soạng cổ áo, liếc mắt nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, mắt sáng ngời. Mỹ nhân này nhan sắc koa thua gì La Thanh Thanh, quyến rũ, nóng bỏng. Mỹ nhân như vậy đi theo thứ Chiến Sĩ không có xuất thân như Càn Kình làm sao có thiệp mời?


- Ha ha ha ha ha ha!

Nặc Đức Ước Khắc cười thân thiện, nhún vai, cổ tay run lên, 'biến' ra một tấm thiệp mời màu đỏ, hơi khom người đôi tay đưa hướng La Thanh Thanh.

Nặc Đức Ước Khắc lễ phép nói:

- Thanh Thanh, lần này ta đến là đặc biệt mời nàng tham gia bữa tiệc sinh nhật của phụ thân ta, tức là thành chủ Lý Đức Ước Khắc.

La Thanh Thanh nhìn thiệp mời Nặc Đức Ước Khắc 'biến' ra, mắt sáng lên. Mấy ngày nay La Thanh Thanh vẫn không thấy rõ tiểu nhi tử của thành chủ Lý Đức Ước Khắc có tài năng gì mà thủ đoạn cao hơn những nhà ảo thuật trên đường phố.

- Đấu giới?

Càn Kình hơi bất ngờ nhìn Nặc Đức Ước Khắc vẻ mặt đắc ý. Mấy ngày nay theo thực lực tăng lên, tầm mắt Càn Kình rộng lớn rất nhiều. Càn Kình phát hiện có một số Chiến Sĩ huyết mạch không có được đấu giới chi quả để sở hữu đấu giới, có thể thấy được đấu giới đúng là hiếm hoi.

Nặc Đức Ước Khắc rõ ràng không di truyền lực lượng huyết mạch vậy mà có được đấu giới của mình, chắc thành chủ Lý Đức Ước Khắc cực kỳ yêu thương nhi tử này, không biết hao phí bao nhiêu công sức mới chiếm được.

Nặc Đức Ước Khắc hếch cằm, mắt chớp lóe tự hào, ai cũng hiểu được gã đang vô thanh nói với Càn Kình rằng ngươi còn có chút ánh mắt, biết của ta là đấu giới.

- Đấu giới?

Gò má La Thanh Thanh còn đang hây hồng, đôi mắt long lanh đầy nghi hoặc nhìn Càn Kình, hoàn toàn quên Nặc Đức Ước Khắc đưa thiệp mời.

Càn Kình nhìn khuôn mặt La Thanh Thanh đỏ bừng tươi ngon, cười nói:

- Đấu giới là trò xiếc nhỏ, chút nữa sẽ nói với nàng.

Xiếc nhỏ?

Nụ cười đông cứng trên mặt Nặc Đức Ước Khắc, nét mặt sa sầm. Dám nói đấu giới là trò xiếc nhỏ? Chiến Sĩ dã man không có xuất thân gì này quá kiêu ngạo, thật sự cho rằng giết Tả Nguyệt Thiên Sứ Lôi Nguyệt Nguyệt thì Vĩnh Lưu thành là thiên hạ của hắn sao?

- Thanh Thanh...

Mặt Nặc Đức Ước Khắc âm trầm lại trở về bộ dạng thân sĩ, thiệp mời một lần nữa đưa tới trước sắp chạm vào cánh tay trắng nõn của La Thanh Thanh.

- Khi đó sẽ có nhiều thế lực nổi danh tham gia, giúp ích lớn cho thương xã La gia, đừng từ chối.


Giúp thương xã phát triển? La Thanh Thanh lấy lại tinh thần. Càn Kình ca ca chắc chắn sẽ trở thành Chiến Sĩ vĩ đại trong tương lai, nghe nói Chiến Sĩ vĩ đại cần phụ thân nhiều như biển bổ sung. Nếu Càn Kình trở thành tương quân xây dựng thế lực cho mình thì số lượng phụ thân sánh bằng vì sao trong Tinh Thần. Trường hợp này nàng cần ra mặt, cố gắng mở rộng thương cơ để tránh sau này Càn Kình ca ca cần kim tệ mà nàng không thể lấy ra.

- Đa tạ Nặc Đức Ước Khắc tiên sinh.

La Thanh Thanh xoay người trong vòng tay Càn Kình, lễ phép gật đầu, hai tay nhận thiệp mời đỏ lóe tia vàng.

La Thanh Thanh nói:

- Khi tới giờ chắc chắn ta sẽ đi.

Nặc Đức Ước Khắc nhìn chằm chằm đôi tay trắng mềm của La Thanh Thanh, rất muốn vươn tay cầm lấy vuốt ve.

- Ha ha ha ha ha ha!

Nặc Đức Ước Khắc cười gượng hỏi:

- Không biết hôm đó Thanh Thanh có bạn nhảy không?

Càn Kình săc bén trừng Nặc Đức Ước Khắc. Nặc Đức Ước Khắc đang muốn khiêu khích hắn sao? Biết rõ có vị hôn phu ở bên cạnh mà còn hỏi La Thanh Thanh có bạn nhảy chưa?

Nặc Đức Ước Khắc cười đầy tự tin, mắt chớp lóe tia khiêu khích chỉ nam nhân mới hiểu. Nặc Đức Ước Khắc không phải người của Lôi gia, một trong tám thế lực Vĩnh Lưu thành mà là nhi tử của thành chủ Vĩnh Lưu thành. Nặc Đức Ước Khắc không phải phế vật Lôi Uy, chỉ cần không quyết đấu sinh tử với Càn Kình thì hắn không thể gây sóng gió gì được.

- Nhi tử của thành chủ đúng không?


Tay phải Càn Kình kéo La Thanh Thanh vào lòng, trừng Nặc Đức Ước Khắc có vẻ mặt kiêu ngạo, năm ngón tay trái bỗng mở ra, đấu khí tăng vọt, uy thế hùng hồn ập xuống.

Nặc Đức Ước Khắc thấy trước mắt tối sầm, ngực áp lực như có hòn đá to đè ép ngực, tứ chi bị dây thừng trói không thể nhúc nhích.

Thú đấu kỹ Hùng Áp?

Nặc Đức Ước Khắc chuyển động đấu khí trong người nhưng cảm giác nó biến chậm chạp. Sao có thể? Thú đấu kỹ bình thường đó làm sao lại có khí thế mạnh đến vậy? Ta không thể trốn thoát? Xong rồi! Tiểu tử này là kẻ dã man, điên rồi sao? Ta chính là nhi tử của thành chủ!

Không khí liên tục vang tiếng nổ, năm ngón tay Càn Kình bóp lại túm cổ áo Nặc Đức Ước Khắc. Càn Kình lật ngửa cổ tay nhấc Nặc Đức Ước Khắc lên cao, khuỷu tay nhẹ nhích lên hất Nặc Đức Ước Khắc ra sau lưng.

Nặc Đức Ước Khắc Chiến Sĩ một trăm bốn mươi cân, thân thể thon dài rắn chắc vậy mà như cục đá trong tay con nít bay một đường cong trên không trung. Nặc Đức Ước Khắc giống bao vải nhét đầy cỏ đập xuống đất phát ra tiếng trầm đục.

Hồng Lưu Chiến Bảo quét dọn đường đá hoa viên sạch sẽ, Nặc Đức Ước Khắc đập xuống đất nhưng không có bụi bặm bay lên.

La Thanh Thanh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Càn Kình, mặt nóng ran, mắt vui sướng cúi đầu, lòng vui vẻ kêu lên: Càn Kình ca ca đang ghen, Càn Kình ca ca đang ghen! Còn tưởng đâu Càn Kình ca ca không để ý đến ta.

Càn Kình ném Nặc Đức Ước Khắc xong kinh ngạc nhìn bàn tay mình, hắn ghen tỵ... Cũng đúng, là nam nhân thấy người khác dụ dỗ nữ nhân của mình ngay trước mắt nếu thờ ơ mới là quái.

Nam nhân vì cuộc sống có thể cúi đầu nhẫn nhịn nhưng nếu không thể bảo vệ nữ nhân của mình, cho dù đối mặt hoàng đế cũng liều mạng chứ nói gì đến nhi tử của thành chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận