Sất Trá Phong Vân

Mượn?

Bích Lạc thừ người, thứ này có thể mượn sao?

Mộc Nột Thiên Sách nhìn Ma Pháp học viên xung quanh châm chọc cười nhạo, gật gù. Gã đến Chiến Tranh Chinh Phạt học viện là đúng rồi, hiệu trưởng Y Sa dùng phép tắc rừng rậm vào trường học xúc tiến ý thức cạnh tranh của mọi người lên cao, khiến Chiến Tranh Chinh Phạt học viện bình lặng như nước bừng bừng sức sống.

Tài nguyên có hạng, mọi người chỉ có thểl iều mạng cố gắng biến mạnh, thành tích các khoa biến càng tốt hơn, vượt qua người khác mới được tài nguyên tốt.

Cố tình có một người không theo phép tắc rừng rậm, cho dù thành tích thi ma pháp chuyển nghiệp có kém vẫn lấy được tài nguyên lớn nhất.

- Ta nói mấy nam nhân khác ngươi.

Càn Kình cảm giác lực kéo của Bích Lạc yếu bớt, lật tay cầm lấy tay nàng. Càn Kình cảm giác người Bích Lạc căng cứng, bàn tay lạnh lẽo nhanh chóng nóng lên, máu chạy rần rần dưới lớp da.

- Khi dễ một cô nương không thấy quá đáng sao?

Mấy đệ tử Ma Pháp Sư lộ vẻ mặt kinh ngạc sau đó là cười nhạo châm chiếm.

- Muốn gì? Muốn làm anh hùng trước mặt nữ nhân sao?

Trong mấy đệ tử Ma Pháp Sư có một tên mập cỡ hai trăm cân cầm một cây ma pháp trượng chậm rãi đi ra, tiêu chí Ma Pháp Sư bát tinh trước ngực đặc biệt chói mắt.

- Ngươi là học sinh mới tới thuộc khoa nào? Gia tộc gì? Ngươi thậm chí không biết bộ dạng của nữ nhân này đã đứng ra che chở?

- Ta?


Càn Kình nghĩ kỹ, nói:

- Là Hồng Lưu Chiến Bảo, Bích Lạc là bằng hữu của ta. Mới rồi ngươi nói nhỏ hơi bị to, bây giờ hãy xin lỗi nàng đi, ta cho qua chuyện này.

- Xin lỗi?

Mấy đệ tử Ma Pháp Sư nhìn nhau rồi cười khả ố. Đây đúng là câu nói buồn cười, kêu bọn họ xin lỗi nữ đệ tử như vậy, còn là do một đệ tử Chiến Sĩ nói ra.

Cây quạt trong tay Mộc Nột Thiên Sách xoẹt một cái xòe ra phe phẩy trước ngực, vẻ mặt xem kịch vui. Mộc Nột Thiên Sách giơ tay ngăn đệ tử Ma Pháp Sư hỗ trợ muốn tiến lên.

Mộc Nột Thiên Sách lạnh nhạt nói:

- Không muốn nằm trong bệnh viện, bỏ lỡ kiểm tra thì đứng yên đừng nhúc nhích, nhìn xem là được.

- Y viện? Nằm? Chủ thượng...

Ma Pháp học viên kia nghi hoặc nhìn Mộc Nột Thiên Sách. Gã dù gì cũng là Ma Pháp Sư thất giai, dù gặp chuyện cũng có năng lực phòng ngự.

- Lục Tây, ngươi cứ nhìn đi rồi biết.

Mộc Nột Thiên Sách phe phẩy quạt, vẻ mặt tự tin nói:

- Càn Kình mới tới học viện chắc không biết ma pháp hệ, Chiến Sĩ hệ bị hiệu trưởng đại nhân đặc biệt khơi mào đã như nước với lửa.

Ma Pháp Sư Lục Tây thở dài. Bây giờ gần như tất cả đệ tử đều bị hiệu trưởng đại nhân kéo theo, nếu không trở thành hỗ trợ của lục hoàng tử thì gã đã không chú ý đến vấn đề này.

Nhưng cứ như vậy thì người tên Càn Kình sẽ gặp rắc rối. Lấy thân phận Chiến Sĩ tiến vào ma pháp hệ và ra lệnh cho đệ tử Ma Pháp Sư xin lỗi Ma Pháp học viên gần như bị toàn đệ tử Ma Pháp Sư đối địch. Cái này giống như thấy một đống lửa, muốn dập lửa nhưng đổ nhầm thùng dầu.

Lửa này sẽ tắt sao? Lục Tây đồng tình nhìn Càn Kình. Đệ tử không có tên trên Bảng bách chiến Chiến Sĩ thì lợi hại đến đâu được? Tuy rằng lục hoàng tử chưa từng nhìn lầm người nhưng hôm nay khác rồi, Ma Pháp Sư mập Trang Nhất Thành không phải học sinh mới năm nhất mà là năm thứ năm.

Chỉ kém hai cấp là Ma Pháp Sư mập sẽ tiến vào cảnh giới ngưng thần Ma Pháp Sư, bước lên con đường trùng kích Đại Ma Pháp Sư.

Hôm nay Trang Nhất Thành đến đây học là vì vẫn không đậu tiết quân sự, tuy gã không vào Bảng bách chiến ma pháp hệ nhưng vào Bảng anh tài hạng thứ một trăm, nếu là hạng nhất thì được xếp vào Bảng bách chiến

- Ngươi bảo ta xin lỗi nàng?

Trang Nhất Thành di chuyển thân thể nặng hai trăm cân đứng trước mặt Càn Kình, khí thế đè chết Càn Kình.

Trang Nhất Thành lạnh lùng cười:

- Tiểu tử, ngươi mới tới? Có tin là9 ư

- Ngu ngốc.


Càn Kình phun nướcm iếng vào mặt Trang Nhất Thành, không thèm nhìn Ma Pháp Sư bát giai sau lưng đi tới gần Bích Lạc:

- Nàng nói đúng, ta không nên nghiêm túc với đồ ngu.

Ngu? Trang Nhất Thành giơ tay vuốt nước miếng trên mặt, cảm xúc tức giận làm thịt mỡ khuôn mặt rung rung, ma pháp trượng run bần bật. Ngu ngốc, đệ tử Chiến Sĩ trẻ tuổi dám ở trước mặt nhiều học sinh lớp dưới chửi gã là ngu? Hắn muốn chết sao?

- Ngươi, Chiến Sĩ kia, đúng vậy, chính là ngươi!

Ma pháp trượng trong tay Trang Nhất Thành nhanh chóng tụ lấy nguyên tố lửa cực nóng nhảy nhót táo bạo.

- Ngươi dám sỉ nhục ta? Bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi ta đi, nếu không thì...

Càn Kình bỗng nhanh chóng phóng to trong tròng mắt Trang Nhất Thành, khí thế lẫm liệt ập vào mặt thổi trường bào ma pháp bay phần phật. Trang Nhất Thành cảm giác mặt đất rung rinh như có cục đá to từ trên trời giáng xuống đất.

Hai chữ 'Không thì' còn văng vẳng, Càn Kình đã xuất hiện trước mặt Trang Nhất Thành như thuấn di, nắm đấm đánh vào cái bụng to sau lớp trường bào ma pháp.

Nắm đấm không tụ tập đấu khí nào, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh. Trang Nhất Thành như quả cầu bay ngược ra ngoài. Một đệ tử Ma Pháp Sư đứng sau lưng Trang Nhất Thành không kịp né bị đụng ngã không thể nhúc nhích.

Đệ tử Ma Pháp Sư bàng quan đều ngẩn ngơ. Đây là sao? Một đệ tử Chiến Sĩ ở trong ma pháp hệ, trước mặt nhiều Ma Pháp học viên ra tay đánh một Ma Pháp Sư bát giai đến nỗi miệng sùi bọt mép.

Trước kia có nghe nói đệ tử Chiến Sĩ hệ huênh hoang nhưng chưa từng thấy kiêu ngạo như hôm nay, không mang theo hỗ trợ, nghênh ngang tới một đấm đánh ngã đệ tử Ma Pháp Sư bát giai thở hụt hơi.

Lục Tây thấy hoáng vang, nghi ngờ phải chăng đang nằm mơ chưa tỉnh mộng. Mới nãy Chiến Sĩ này không hề bùng nổ đấu khí, hoàn toàn là dựa vào trứ sức mạnh, một chiêu đột kích đơn giản nhất đánh một người nặng hơn hai trăm cân bay lên, dứt khoát giải quyết xong trước khi ma pháp hình thành.

Càn Kình bẻ khớp năm ngón, huýt sáo nói:

- Xúc cảm không tệ.

Đuôi mày Mộc Nột Thiên Sách giật giật, lộ vẻ ngạc nhiên bất ngờ, chậm rãi vỗ tay.

Mộc Nột Thiên Sách nói:


- Đẹp thật, ta rất bất ngờ. Thiết nam, nói xem ngươi có sức mạnh hơn hay bạn học Càn Kình mạnh hơn?

- Điên hạ...

Người cao hai thước đen như than nhìn Càn Kình vài giây, nhíu mày nói:

- Cái này... Phải thử mới biết.

- A?

Mộc Nột Thiên Sách nghiêng đầu nhìn cái tên đen như than. Tuy Thiết nam hơi đần nhưng lòng rất kiêu ngạo, tự hào gã có sức mạnh phi thường vậy mà lại nói thử mới biết, xem ra sức mạnh của Càn Kình vượt qua sự phỏng đoán của Mộc Nột Thiên Sách.

Càn Kình mở ra năm ngón tay đánh người, thổi một hơi, cười nhạt lắc đầu, nói:

- Xúc cảm... Tạm được.

Tạm được? Đánh người còn dám nói là xúc cảm tạm được? Các Ma Pháp học viên tụ tập lại thiêu đốt lửa giận. Không thể cho tên này đi!

Ma Pháp học viên đứng hai bên, trước sau quanh Càn Kình trên hành lang tự động cầm lấy ma pháp trượng, bao vây hắn và Bích Lạc vào giữa.

- Có ý gì?

Càn Kình một tay che Bích Lạc sau lưng, nhìn đệ tử Ma Pháp Sư chặn hai bên đường.

- Muốn đánh hội đồng? Các ngươi chắc không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận