Sất Trá Phong Vân

Càn Kình nhìn bóng lưng Bích Lạc ngày càng xa, xoay người thấy trước mặt mình có hai bóng dáng không quá quen thuộc nhưng nhận ra được.

- Bạn học Càn Kình, tình cờ vậy?

Mộc Nột Thiên Sách phe phẩy quạt giấy phong nhã đi tới, tóc đen dài không gió tự bay vì ma đạo khí gã mang, toát ra tiêu sái.

Càn Kình đón Mộc Nột Thiên Sách, mỉm cười gật đầu chào. Càn Kình lần nữa đánh giá bạn học luôn ở vị trí một trăm trên Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ, trông như điệu thấp nhưng cuộc sống hàng ngày lại dùng ma đạo khí chú trọng hình tượng.

- Bạn học Mộc Nột Thiên Sách, thật là tình cờ.

- Bạn học Càn Kình, tối hôm qua ta điều tra mới phát hiện chúng ta cùng lớp, hay là đi chung đi?

Mộc Nột Thiên Sách khép quạt lại, nhích người sang một bên.

- Mời.

Càn Kình và Mộc Nột Thiên Sách sóng vai đi, không hề cảm thấy mới rồi gã nhường đường, những động tác nho nhã lễ độ khiến người ta thấy thoải mái nhưng nghĩ kỹ lại có vẻ đang ra lệnh. Loại ra lệnh này che giấu cực kỳ sâu, bình thường khó thể phát hiện.

- Nghe nói bạn học Càn Kình hôm qua đánh anh tài ngũ bá.

Mộc Nột Thiên Sách gõ quạt vào lòng bàn tay bồm bộp, nói:

- Ta nghe tin này thấy rất vui, chắc không lâu sau sẽ có rất nhiều người cảm tạ bạn học Càn Kình. Nhưng mà bạn học Càn Kình này, ngươi phải cẩn thận, ngươi làm như vậy coi như đắc tội với Nguyên Hỉ Bân đứng thứ bốn mươi Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ.

Càn Kình vừa gật đầu đồng ý vừa liên tục quan sát Mộc Nột Thiên Sách. Chuyện anh tài ngũ bá Lệ Bôn, Lưu Dũng, Tinh Sâm nhất và Giáp Ông Hỏa Lục, Hầu Tự Vượng Lực tuy không tuyệt mật nhưng đánh người ở nơi không ai đi ngang mà còn bị tiểu tử này biết thật khiến người không thể không suy tư.

- Bạn học Càn Kình không cần đề phòng ta.


Mộc Nột Thiên Sách xòe quạt ra nhẹ phẩy, nói:

- Ta không có bản lĩnh đặc biệt gì, tính ta thích thu thập tình báo. Nếu ngươi có điều gì không biết có thể tùy thời tìm ta hỏi, giá cả phải chăng.

Buôn tình báo? Mật thám? Càn Kình không ngờ bình thường nghe loại nhân vật này từ Ngâm Du Thi Nhân lại xuất hiện bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, không lẽ Mộc Nột Thiên Sách chạy đến để khoa mình có tin tức nhanh nhạy? Chắc không chỉ như vậy.

- Phải rồi, bạn học Càn Kình, hôm qua ngươi làm sai một chuyện, cực kỳ nguy hiểm.

Mộc Nột Thiên Sách nhẹ phẩy quạt nói:

- Đó là không nên giết Chiến Sĩ Ái Bích Giai thuê.

Càn Kình nhún vai bất cândf đời. Trong tình huống có người muốn giết mình, ra tay định đánh nát đầu gối, nếu Càn Kình không hành động thì có lẽ sẽ mất mạng, đây là sai sao?

- Đánh bại người kia là được, cần gì giết chết?

Mộc Nột Thiên Sách lấy một miếng thẻ bài kim loại màu đen khỏi ngực, nói:

- Cái này tặng cho bạn học Càn Kình, sau này nếu ngươi gặp nguy hiểm sinh tử thì miếng thẻ bài này sẽ bảo vệ ngươi sống ba ngày, khi đó đừng quên dùng tốc độ nhanh nhất tìm ta.

- Ký Ức huyền thiết?

Càn Kình ngạc niên nhìn kim loại trong tay. Thứ này dùng làm trang bị thì không thích hợp nhưng nó có một đặc tính là sau khi khởi động sẽ ghi chép chuyện xảy ra xung quanh, nhanh chóng truyền đến khối Ký Ức huyền thiết khác.

Loại kim loại này cực kỳ đặc biệt, đến nay không ai có thể chế tạo mà chỉ dựa vào may mắn khai thác. Một khối Ký Ức huyền thiết chỉ có thể dùng một lần, sau khi dùng là không còn hiệu quả nữa.

Hai chữ to [miễn tử] cứng rắn kim loại đen điêu khắc trên Ký Ức huyền thiết cho người khí phách uy hiếp vô biên. Thấy hai chữ to này cho người ta cảm giác sùng bái.

Tuy không thể dùng làm trang bị chiến đấu nhưng giá trị của Ký Ức huyền thiết rất lớn, trừ đại gia tộc thật sự ra không ai thấy được kim loại này.

- Càn Kình...

Mộc Nột Thiên Sách thấy trên con đường trước mặt, hiệu trưởng Y Sa mặc váy ngắn màu tím đứng giữa đường thì vội cúi đầu hành lễ với hiệu trưởng đại nhân.

Mộc Nột Thiên Sách quay đầu nói với Càn Kình:

- Hình như hiệu trưởng đại nhân tìm bạn học Càn Kình có chuyện, vậy lát chúng ta gặp trên lớp.

- Hẹn gặp trên lớp.

Càn Kình ngắm nghía Ký Ức huyền thiết trong tay, đi tới trước mặt hiệu trưởng Y Sa, hành lễ học sinh.

- Hiệu trưởng đại nhân, buổi sáng tốt lành.

- Ngươi, khá lắm.

Hiệu trưởng Y Sa đấm vai Càn Kình một cú:

- Hôm qua đánh năm tên đần cũng xem như vào Bảng anh tài.


Càn Kình cười khổ nhìn hiệu trưởng Y Sa, hỏi:

- Hiệu trưởng đại nhân đến vì việc này?

- Thế thì không, ta đến vì nói chuyện khác với ngươi.

Hiệu trưởng Y Sa vỗ vai Càn Kình, nói:

- Hôm qua ngươi không nên giết Chiến Sĩ đó trước cổng trường.

Lòng tò mò của Càn Kình bị gợi lên. Đường từ cổng trường đến đây có mười mấy phút mà đã có hai người nhắc đến ngày hôm qua Càn Kình không nên giết Chiến Sĩ kia, người thứ hai nói chuyện này là hiệu trưởng đại nhân.

- Người kia thuộc... Mộc Cận Hoa chiến bảo.

- Ta biết.

Càn Kình bình tĩnh nhìn hiệu trưởng Y Sa, nói:

- Hiệu trưởng đại nhân, nếu cùng một tình huống, có người muốn chặt đứt hai chân của hiệu trưởng, khiến hiệu trưởng tàn phế suốt đời thì hiệu trưởng làm gì với kẻ đó?

Mắt hiệu trưởng Y Sa trợn to như quả hạnh, mặt đầy sát khí nói:

- Lão nương diệt hắn!

Càn Kình nhún vai, giang hai tay, bộ dạng: Thấy chưa, hiệu trưởng cũng chọn như vậy chứ có khác gì ta đâu.

Hiệu trưởng Y Sa lập tức hiểu ý của Càn Kình, vỗ vai hắn nói:

- Tiểu tử, vấn đề là Mộc Cận Hoa chiến bảo là Công Hội Chiến Sĩ Hàn Lệ châu, ngươi cũng biết Hàn Lệ châu bao che khuyết điểm cỡ nào. Bọn họ đường đường chính chính đến thì có lẽ ngươi sẽ có cách ứng đối nhưng Mộc Cận Hoa chiến bảo thu một đám người rác rưởi, toàn chơi trò ám.

Càn Kình cười khổ nói:

- Thật là...


Càn Kình và Hàn Lệ châu thật có duyên. Tại Áo Khắc Lan, Càn Kình giết Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo nghe nói là đồ đệ của Kim Trạch Thiên Lục.

Bây giờ giết một Chiến Sĩ trước cổng trường, kết quả đối phương là Mộc Cận Hoa chiến bảo. Xem ra Càn Kình phải nghiêm túc đề phòng, nghe nói Công Hội Chiến Sĩ Mộc Cận Hoa khá giỏi mặt ám sát.

- Ủa?

Hai tay hiệu trưởng Y Sa khoanh trước ngực tò mò nhìn Bích Lạc bước nhanh tới sau lưng Càn Kình, ăn mặc không giống như đệ tử Chiến Sĩ huyết mạch chung cực mà là thành viên đại thế lực nào đó trong Vĩnh Lưu hành tỉnh.

Càn Kình nhìn theo ánh mắt hiệu trưởng Y Sa, ngây người. Đây chẳng phải là trang phục thuộc hạ của thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất Vĩnh Lưu hành tỉnh, Quân Vô Đạo sao?

Y phục Chiến Sĩ màu đen, ngực thêu hai cây búa sáng choang màu bạc trong đó toát ra hơi thở sát phạt.

- Chào Càn Kình tiên sinh, tiểu nhân tên là Tư Tiểu Binh.

Càn Kình nhìn Tư Tiểu Binh diện mạo đoan chính, vẻ mặt không có gì giống xã hội đen mà còn có chất thư sinh.

Càn Kình hỏi:

- Có chuyện gì không?

- Đại đương gia khiến ta đưa thiệp mời cho người.

Tư Tiểu Binh lấy tấm thiệp mời màu đỏ từ trong ngực ra, cung kính khom lưng hướng Càn Kình.

- Mời người tối hôm nay vui lòng cùng nhau ăn một bữa cơm.

Quân Vô Đạo mời khách ăn cơm? Càn Kình nhìn thiệp mời trong tay, ngẩn người. Dường như hắn không quen với kiêu hùng xã hội đên này, sao đột nhiên Quân Vô Đạo mời ăn cơm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận