Sất Trá Phong Vân

Càn Kình từ từ nhai phương thuốc và tâm đắc khô khốc, gật gù. Âu Lạp Lạp viết rất kỹ càng nguyên lý phương thuốc dược tề thứ nhất, chỗ nào cũng giải thích đầy đủ tại sao như vậy, tại sao sinh ra phản ứng vân vân.

Đào sâu vào giải thích dễ hiểu, Càn Kình đọc xong đóng quyển sách lại, nhắm mắt ngửa đầu ra, nghiêm túc suy nghĩ. Trong đầu Càn Kình có từng chuỗi số liệu quái dị không ngừng tổ chức, dần xuất hiện đường nét chỉnh thể.

Hiểu rồi!

Càn Kình đột nhiên mở to mắt, hưng phấn bật cười. Tuy những tài liệu thần bí dược tề này không dễ có được nhưng nếu hắn nhờ Mộc Quy Vô Tâm rồi lấy ra trăm vạn kim tệ thì chắc không khó khăn gì.

Cách điều chế không quá khó khăn, dù là Thần Bí Dược sư học đồ như Càn Kình cũng có hai phần trăm cơ hội thành công.

Rất tốt, chắc không cần chờ một tháng! Càn Kình nhặt quyển sách rơi trên mặt đất tiếp tục lật xem trang sau, phương thuốc đổ lên thân thể mở đấu giới của người khác. Càn Kình nhìn đầu óc rối loạn, tuy Âu Lạp Lạp đã giải thích rõ ràng nhưng vẫn có vài điều hắn không hiểu.

- Thôi.

Càn Kình dứt khoát đóng sách lại. Cách thứ hai chẳng những đầy khó khăn và có điều chế ra cũng không tác dụng gì, chỉ khi chạm vào da người nó mới có hiệu quả.

Chiến Sĩ cường đại ai không là đấu khí ngoại phóng? Dược thủy chưa dính vào da đã bị đấu khí hộ thể ngoại phóng ngăn cách bên ngoài, trừ phi có loại dược tề ăn mòn đấu khí hộ thể nhưng tác dụng không lớn.

Phá mở đấu khí hộ thể? Càn Kình cười khổ lắc đầu, mỗi một loại đấu kỹ hộ thể có thứ tự đấu khí khác nhau, cách giải mở càng rắc rối đến mức choáng váng mặt mày. Nếu không biết thứ tự đấu khí của người đó thì càng không biết nên bắt tay vào đâu.

Đấu kỹ đấu khí trong thiên hạ đâu chỉ hàng trăm? Mỗi loại đấu kỹ đấu khí đều giữ kín, muốn lấy đến còn khó hơn cả chém đầu Đại Ma Vương bệ hạ hiện nay.

- Còn ngẩn ra đó làm gì?

Âu Lạp Lạp vung trường bào rộng thùng thình, nói:

- Đọc sách có thể thành Thần Tượng sao? Không có năng lực hành động thì chỉ là rác rưởi!

Càn Kình cẩn thận đặt quyẻn sách vào giá sách hậu viện, bước nhanh vào trong gian phòng tối trong sân. Càn Kình lần đầu tiên điều chế thực nghiệm thần bí dược tề phá mở đấu khí trên cái bàn đầy ống dụng cụ.

- Thêm chút Ách Vận thảo...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai. Càn Kình đẩy mở cửa gỗ lao ra ngoài cùng với luồng khói đặc, ho khan liên tục như trống trận trên chiến trường.

Càn Kình thở ra, liên tục lắc đầu không biết nên nói gì. Nếu không phải Phong Vân Kim Thân chớp mắt đạt đến đỉnh, ý thức đấu tâm điều động lực lượng bốn phía thì vụ nổ đã đưa hắn ra khỏi Vô Tận thế giới rồi. Dù phòng thủ hết nhưng Càn Kình vẫn bị chấn thương nhiều chỗ.

- May mắn ở trong Vô Tận thế giới...

Càn Kình nhìn phòng thí nghiệm ngập khói, khẽ thở dài:

- Nếu là trong Chân Sách hoàng triều e rằng phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. Thần Bí Dược sư...

Càn Kình đi vào phòng thí nghiệm hoang tàn, nhìn thiết bị thực nghiệm sau vụ nổ đã thành phế phẩm.

Càn Kình lắc đầu, nói:

- Đúng là chức nghiệp đầy nguy hiểm, không biết khi nào sẽ mất mạng.

Càn Kình dọn dẹp phòng thí nghiệm, lấy bộ thiết bị mới từ nhà kho, chuẩn bị tài liệu, lại thực nghiệm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Càn Kình lần lượt ra khỏi phòng thí nghiệm đầy khói đặc rồi lại chuẩn bị xong mọi thứ, thiếp tục thực nghiệm.

- May là trong Vô Tận thế giới cho ta hoang phí xa xỉ thế này tăng mức độ quen tay. Nếu ở trong Chân Sách hoàng triều chắc đủ khiến nghiệp đoàn cả thành thị phá sản. Nghề Thần Bí Dược sư chẳng những nguy hiểm và tiêu hao kim tệ kinh khủng.

Nếu không có Vô Tận thế giới thì Càn Kình nghi ngờ cho dù hắn có gặp lão sư thần bí dược tề học cũng chưa chắc dám theo học, đây là tiêu hao cả thân thể lẫn kim tệ.

Gần mười sáu canh giờ điều chế thần bí dược tề, khoảng cách mỗi lần nổ kéo ngày càng dài. Tuy Càn Kình chưa điều chế thành công thần bí dược tề nhưng đúng là tiến bộ không nhỏ.

Đã đến giờ, Càn Kình ra khỏi Vô Tận thế giới, bỏ mũ ma pháp vào đấu giới. Càn Kình bước ra khỏi phòng thẳng hướng chỗ Mộc Quy Vô Tâm.

- Tiểu tử, đến sớm thật.

Mộc Quy Vô Tâm cười híp mắt nhìn Càn Kình đi vào phòng.

Mộc Quy Vô Tâm hỏi:

- Có nghĩ ra cách nào không? Nếu không được thì chờ tên Lôi Địch trở về, tiểu tử kia có chút quan hệ với Hắc Long Vệ Chân Sách hoàng triều, những người đó chẳng những biết giết người mà còn rành về tra tấn.

Càn Kình hơi bất ngờ. Lôi Địch đại thúc còn quen cả Hắc Long Vệ? Hắc Long Vệ là đội quân đặc biệt chuyên dụng của hoàng tộc, chẳng những có sức chiến đấu rất mạnh còn phụ trách thu thập tình báo, công tác xúi giục vân vân.

Trong đó chức năng nổi tiếng nhất của Hắc Long Vệ là Hắc Long Ngục. Đồn rằng Chiến Sĩ, Ma võ sĩ, dũng sĩ Man tộc kiên cường cỡ nào vào đó rồi là không ai không khai. Không bao nhiêu người sống sót nâng ra ngoài, đi vào trong ấy không chết cũng lột da.

- Thật sự không cần.

Càn Kình cười tủm tỉm nhìn Lạc Cơ Lôi ở trong phòng, hai tay hai chân trật khớp còn bị trói lại.

- Ta có cách của mình, rất nhanh, rất nhanh sẽ được.

Lạc Cơ Lôi nhìn nụ cười của Càn Kình, cảm giác sống lưng lạnh lẽo. Nụ cười kia thật bình tĩnh tạo cảm giác nắm chắc trong tay.

Không lẽ... Hắn có thể mở đấu giới của ta? Lạc Cơ Lôi nhíu chặt mày suy nghĩ. Đấu giới là thứ chỉ bản thân mình muốn mới mở được, nếu không thì dù là cường giả thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực cũng không cách nào mở ra đấu giới của người khác mới đúng.

- Đại thúc, lại giúp ta một việc đi.

Càn Kình đặt tay sau lưng Mộc Quy Vô Tâm đẩy hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo ra khỏi phòng.

Càn Kình nhỏ giọng nói:

- Chút nữa ta sẽ cho người một danh sách tài liệu và một trăm vạn kim tệ. Hãy thông qua con đường chiến bảo chúng ta chia ra nhiều chỗ bí mật mua mớ tài liệu này giùm.

- Một trăm vạn kim tệ?

Mộc Quy Vô Tâm nghi hoặc nhìn Càn Kình. Hắn muốn làm cái gì? Rèn vũ khí đỉnh giai sao? Nếu Càn Kình thật sự rèn vũ khí đỉnh giai thì một trăm vạn kim tệ không đủ mua tài liệu. Tài liệu hồn binh của Lôi Địch mỗi một cái thấp nhất cần trăm vạn kim tệ.

- Ừm! Mua chút đồ...

- Đồ gì mà mắc như vậy? Cần đến một trăm vạn kim tệ?

- Cái này...

Càn Kình gãi đầu, buồn rầu nên giải thích như tế nào cho dễ hiểu.

- Ta định... Làm một ít thần bí dược tề...

- Thần... Thần bí dược tề!?

Mộc Quy Vô Tâm sặc nước miếng. Đây là lúc nào rồi còn làm thần bí dược tề? Tiểu tử này rảnh rỗi sinh nông nỗi quá vậy?

Đương nhiên Mộc Quy Vô Tâm chỉ lén nói thầm, mấy ngày nay Càn Kình tùy tiện làm ra chuyện nào cũng khiến người giật mình rớt tròng mắt.

- Rồi rồi, thần bí dược tề, là một trăm vạn kim tệ gì?

Mộc Quy Vô Tâm làm vẻ mặt ỉu xìu.

- Thần bí dược tề mở đấu giới...

- Gì, mở đấu giới?

Câu nói rơi vào tai Mộc Quy Vô Tâm, vẻ mặt gã nghi hoặc lặp lại một lần sau đó nhảy cẫng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui