Sất Trá Phong Vân

Đó là thành viên thức tỉnh thất bại của Càn gia dẫn đội đi đưa lương kết quả vì sương mù mà lạc đường, xuất hiện ngay trước mặt viện quân phe địch. Khi sương mù tan, đội hậu cần vận chuyển binh nhỏ yếu đó đột nhiên xuất hiện trước mặt đối phương làm phe địch tưởng là mồi phục binh.

đội hậu cần vận chuyển binh không dám nhúc nhích lung tung. Tốc độ kỵ binh Ma tộc rất nhanh, nếu chạy trốn càng dễ dàng bị tiêu diệt, điều đội hậu cần vận chuyển binh có thể làm là ở yên tại chỗ chờ đợi cứu viện.

Kết quả qua nửa ngày Ma tộc mất kiên nhẫn xua binh xuất kích thăm dò thì bỗng nhiên đội hậu cần vận chuyển binh biến mất, nhưng vì điều đó làm quân Ma tộc trễ nửa ngày giúp quân đội Chân Sách hoàng triều chiếm được nhiều ích lợi trong cuộc chiến trách đó.

Đi thử xem?

Càn Kình đặt quân cờ lên bàn cờ vạch một đường thẳng, từ tận cùng đại trướng quân doanh đẩy ra. Trên bàn cờ xuất hiện đường ảo từng chút một tiến tới.

- Đây là...?

Lợi Lợi Trát Qua bất ngờ nhìn bốn đội hậu cần vận chuyển binh trên bàn cờ của Càn Kình đang di chuyển với tốc độ nhanh nhất, dường như mục tiêu là phía trước nhất.

- Ủa? Sao nhanh vậy?

Hoắc Nhĩ Thiết khó hiểu hiểu nhìn Lợi Lợi Trát Qua, tốc độ đội hậu cần vận chuyển binh này quá nhanh. Lúc mới bắt đầu đồ đạc nhiều nên hành động chẳng phải là chậm mà chắc sao? Càn Kình muốn làm gì?

Lợi Lợi Trát Qua lắc đầu với Hoắc Nhĩ Thiết. Sức chiến đấu của đội hậu cần vận chuyển binh vốn rất yếu, nhiệm vụ chủ yếu chính là chuyển vận vật tư, khi cần thiết thì làm đội dự binh. Một chút binh lực này đi lên là tìm chết, có nói là 'tự sát' không có ý nghĩa gì. Hơn nữa tốc độ này...

Khóe mắt Lợi Lợi Trát Qua giật giật, tốc độ này gần như là khinh trang ra trận, chẳng những ném đa số vật tư mà còn lái xe ngựa vận lượng lợi dụng tốc độ xông lên.

Nếu... Lợi Lợi Trát Qua nuốt nước miếng. Nếu đây là chiến tranh thật sự thì quan chỉ huy tiểu đội sẽ bị bắt về chém đầu, nhưng bên ta không có thống soái thật sự. Lão sư cố ý khiến mọi người học phản ứng phối hợp lâm trận thế nên cho Càn Kình cơ hội chui chỗ trống.

Càn Kình một đường lao nhanh đi, tốc độ siêu mau. Trên bàn cờ cũng tính thời gian, chẳng qua vài giây tương đương một ngày, vì vậy mọi người phải hành động nhanh, dùng thời gian mau nhất phán đoán.

Đinh!

đội hậu cần vận chuyển binh của Càn Kình mới bò lên một ngọn núi cao, đang lợi dụng tầm nhìn rộng rãi thấy một đội quân, một đội hậu cần vận chuyển binh không quá lớn.

đội hậu cần vận chuyển binh cũng đang thẳng tiến đỉnh núi nhưng tốc độ tiến lên rất chậm, đang trong trạng thái chở đầy.

Đây là...?

Càn Kình ngẩn ra, nhanh chóng quan sát địa hình. Càn Kình phát hiện một nơi cực tốt, chẳng những thích hợp trú đóng bộ đội, nếu đội quân lại tiến tới thì nơi này sẽ là hậu phương càng vững chắc, nơi thích hợp để chứa lương thảo.

- À...

Càn Kình gật gù. Nhìn tốc độ di động quân đội của bạn học khác thì bọn họ cách nơi này rất xa, lão sư lợi dụng tình huống chưa biết khiến đội hậu cần vận chuyển binh nhanh chóng chạy đi. Đội hậu cần vận chuyển binh cưỡng ép chạy nhanh trong khi chở đầy đồ, cần trước tiên chuẩn bị cho đại quân phía sau đã có vẻ mệt mỏi. Tuy số đội hậu cần vận chuyển binh khoảng năm trăm nhưng trị số tổng hợp không cao bằng bốn đội hậu cần vận chuyển binh của Càn Kình.

- Cha nó!

Trong phòng học yên lặng vang tiếng chửi của Lợi Lợi Trát Qua. Càn Kình phát hiện đốm sáng xanh cách hắn không xa đột nhiên biến mất. Một bạn học phái thám báo ra nhưng không may khi muốn vượt qua đường nhỏ thăm dò sâu hơn thì bị đối phương xử lý.

- Phòng ngự quá chặt chẽ.

Lợi Lợi Trát Qua nhìn đốm sáng xanh biến mất, liên tục gõ cằm.

- Trên con đường nhỏ hẻo lánh này có phục binh, chớp mắt giết chết làm chúng ta không thể có tư liệu mình muốn. Nhưng binh lực của lão sư có hạn, rốt cuộc chỗ nào là sơ hở?

Hoắc Nhĩ Thiết im lặng nhìn Lợi Lợi Trát Qua, tướng ĩ binh đặt bên cạnh đội của Lợi Lợi Trát Qua.

- Không biết đội của Càn Kình có chết chưa?

Lợi Lợi Trát Qua khó chịu bĩu môi. Đội hậu cần vận chuyển binh của Càn Kình đi quá nhanh, đã thoát khỏi phạm vi quân đội quan sát, rất có thể toàn quân đều chết.

Càn Kình nhìn vị trí đốm sáng xanh biến mất, lắc đầu. Vị tí của thám báo kia quá thấp, Càn Kình lợi dụng độ cao ngọn núi thấy thám báo nhưng nó không thấy được hắn.

Bốn mươi vận chuyển binh nhanh chóng tìm hòn đá trên định núi định ném. Càn Kình khâm Phục Ma đạo khí này, chế tạo công này đầy đủ, thậm chí hiện ra hình ma pháp cho hắn mấy lựa chọn, cái này hơi giống Vô Tận thế giới.

Nhưng so với công năng của Vô Tận thế giới thì bàn cờ ít hơn và không đủ thật. Trong tay mọi người cầm là quân cờ, không có không khí sát phạt trên chiến trường.

Càn Kình chuẩn bị, lựa chọn đội ngũ chuẩn bị công kích. Tiểu đội hậu cần vận chuyển binh gồm bốn mươi người tăng số liệu lên một phần, hình như bởi vì sĩ khí và tập kích nên lại tăng một chút, số liệu cao đến một trăm sáu mươi!

Đội vận lương đến gần đỉnh núi không biết có phải vì sắp đến mục đích nên số liệu giảm thấp một nửa, từ một trăm hai mươi biến thành sáu mươi.

Càn Kình nhìn khoảnh khắc số liệu rớt xuống thì ngón tay không chút lưu tình chọn mệnh lệnh công kích, đẩy quân cờ đội hậu cần vận chuyển binh hướng đội hậu cần vận chuyển binh quân địch.

Trong phút chốc hòn đá bay đầy, con số sáu mươi rớt xuống bốn mươi. Ngay sau đó, đội hậu cần vận chuyển binh có số điểm một trăm sáu mươi tăng lên một trăm sáu mươi ba nhào hướng quân địch.

- Ủa?

lão sư Nam Môn Hướng Vinh ngồi trên bục giảng đang thẫn thờ chợt hai hàng mày trắng run lên, mắt lóe tia ngạc nhiên. Tại sao chỗ này xuất hiện kẻ địch và còn là vận lương binh? Lạ, quá lạ, chỉ có số lượng bốn mươi người?

Tại sao tấn công? Không lẽ gần đó có đội hành quân nhanh? Vì sao bọn họ chọn chỗ này làm điểm công kích? Theo lý luận quân sự bình thường thì chỗ này sớm đã bị ta chiếm lĩnh, làm sao bọn họ dám mạo hiểm? Là ai nghĩ ra? Cứu hay là không? Xung quanh có bao nhiêu phục binh?

Nam Môn Hướng Vinh suy nghĩ trong giây lát, số liệu đội hậu cần vận chuyển binh từ bốn mươi rớt xuống còn hai mươi.

Cứu! Bọn họ không có khả năng thật sự phái đại đội tới đây! Nam Môn Hướng Vinh hiểu ngay đây chỉ là một lần mạo hiểm! Nhưng mà, người dám mạo hiểm là kẻ nào? Hơn nữa phái đội hậu cần vận chuyển binh cần vận chuyển quân nhu, loại này không có bao nhiêu sức chiến đấu.

Nam Môn Hướng Vinh thắc mắc, phân tích giây lát, đội khinh kỵ binh nhanh chóng giết lên núi cao. Nhưng bởi vì thời gian Nam Môn Hướng Vinh do dự, thắc mắc, suy đoán làm nguyên đội hậu cần vận chuyển binh hoàn toàn biến mất.

Thời gian trên bàn cờ nhanh hơn thời gian thực rất nhiều, khinh kỵ binh mới di chuyển thì bên Càn Kình đã bắt đầu thu dọn chiến trường.

Trang bị vũ khí? Càn Kình không ngờ đội hậu cần vận chuyển binh vận chuyển quân nhu bị tiêu diệt đang vận trang bị vũ khí. Càn Kình chọn lợi dụng trang bị võ trang cho bốn tiểu đội hậu cần vận chuyển binh, bày các loại cơ nỗ trên đỉnh núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui