Sất Trá Phong Vân

Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư trên đoàn xe nhảy xuỗnge ngựa, thùng xe, quay quanh chiếc xe ngựa hoa lệ nhất, cảnh giác quan sát bốn phương tám hướng. Đấu khí mơ hồ phát ra từ thân thể Chiến Sĩ, tinh thần lực của Ma Pháp Sư tùy thời đạt đến trạng thái cao nhất. Ma Pháp Sư có thể tùy thời mở ra quyển trục ma pháp bên người, nhanh chóng tổ thành ma pháp trận phóng ra ma pháp lớn ngay lập tức.

Lôi Chấn vén mành thùng xe, thói quen nâng tay vuốt mái tóc bạc như tuyết, đôi mắt sắc bén liếc tình huống bốn phía. Khi Lôi Chấn thấy xe ngựa Hồng Lưu Chiến Bảo thì trong mắt lóe tia độc ác.

Vĩnh Lưu thành chỉ lớn có bấy nhiêu, thế lực dám ra tay với Lôi gia hai bàn tay đếm hết. Mấy ngày nay kết thù sâu nhất là ai, ngu ngốc đều đoán được. Đoạn thời gian này thành viên Lôi gia bị ám sát, Lôi Chấn luôn nghi ngờ là Hồng Lưu Chiến Bảo làm nhưng không bắt được chứng cứ gì.

Những sát thủ lẻn vào Lôi gia nếu không phải giết người xong thành công rời đi thì là lúc bị bắt liền tự sát, không lộ ra tin tức gì. Lôi gia vẫn không thể chộp được chứng cứ.

Mộc Quy Vô Tâm đẩy cửa xe, thân thể cao lớn chen ra khỏi thùng xe, ánh mắt và giọng nói đầy khiêu khích Lôi Chấn.

- Nhìn cái gì? Chưa từng thấy trai đẹp sao?

Ngực Lôi Chấn tức nghẹn nhưng bị người nhét cục bùn vào miệng. Làn da bảo dưỡng rất tốt đỏ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Vô Tâm. Từ tối hôm qua đến bây giờ Lôi gia đã chết sáu người, sáu trực hệ! Toàn là thành viên ở vị trí quan trọng trong Lôi gia!

- Còn nhìn nữa? Mặt đã hồng lên, không lẽ ngươi yêu ta?

Bàn tay to vỗ sau gáy, Mộc Quy Vô Tâm nói:


- Đáng tiếc là ta không có cảm giác với ngươi, bỏ cuộc đi.

Các khách khứa đến tham gia yến hội thấy Mộc Quy Vô Tâm đều dạt sang bên cạnh, sợ hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo hiện tại nổi tiếng nhất Vĩnh Lưu thành, có phong cách nhất nhìn trúng mình.

- Phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp, Đại Ma Pháp Sư tiên sinh Tư Đạt Khắc đến...

Tư Đạt Khắc mặc trường bào ma pháp đỏ rực, tay cầm ma pháp trượng trị giá trăm vạn kim tệ, cười lễ phép gật đầu với các vị khách, bắt mắt nhất trong đám đông.

- Ủa?

Tư Đạt Khắc liếc thấy Càn Kình đứng bên cạnh, gã ngây người, nụ cười lễ phép, khuôn mặt toát ra vẻ giật mình, hầu kết nhích lên nhích xuống. Tư Đạt Khắc nuốt nước miếng, mắt liếc nhanh Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Bích Lạc cuối cùng dừng lại trên người Càn Kình. Trong mắt Tư Đạt Khắc đầy ghen tỵ.

Tư Đạt Khắc thở dồn dập. Tiểu tử tên Càn Kình này lần trước lúc gặp hắn bên cạnh chỉ có hai mỹ nữ, tại sao mới có mấy ngày không gặp con số lên đến bốn người? Thật khiến người ghen ghét! Cô nàng Cổ Nguyệt Gia Anh là nữ nhi của Lôi Địch chết tiệt, không thể đụng vào. Còn ba nữ nhân kia...

Phải cướp lấy!

Tư Đạt Khắc cố gắng điều chỉnh hô hấp, mắt liếc qua liếc lại ba mỹ nữ La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Bích Lạc, trong lòng thầm quyết định phải buộc ba nữ nhân này lên giường mình. Chiến Sĩ thô lỗ như Càn Kình làm sao xứng có được mỹ nữ như vậy, một lúc đến bốn người! Càn Kình cho rằng hắn là ai? Thân vương hay hoàng đế Chân Sách hoàng triều?

Càn Kình cảm giác ánh mắt của Tư Đạt Khắc, duỗi hai tay gom bốn mỹ nữ vào ngực mình như gà mái bảo vệ gà con, cố ý vô tình liếc Tư Đạt Khắc. Càn Kình chậm rãi đi vào phủ thành chủ.

- Lão lưu manh Tư Đạt Khắc!

Mộc Quy Vô Tâm nhỏ giọng nói bên tai Càn Kình:

- Tiểu tử, hãy cẩn thận chút, hình như lão lưu manh này nhìn trúng nữ nhân của ngươi. Hắn là lưu manh nổi tiếng trong Vĩnh Lưu thành.

Giọng Mộc Quy Vô Tâm rõ to nhưng làm bộ như đang nói nhỏ khiến mỗi người đến tham gia yến hội đều nghe rõ ràng. Có khách chứa gật gù phụ họa. Mặt Tư Đạt Khắc từ trắng biến xanh đen, bàn tay nắm ma pháp trượng nổi gân xanh, oán hận trừng bóng lưng Mộc Quy Vô Tâm đi vào cửa.

Nếu không phải Lôi Địch nhập thánh!

Tư Đạt Khắc thở hắt ra ổn định cảm xúc, chửi thầm trong bụng. Nếu không phải Lôi Địch nhập thánh thì lão tử sớm mang Thủy Tinh Ma Pháp Tháp san bằng Hồng Lưu Chiến Bảo của ngươi, khiến Công Hội Chiến Sĩ vĩnh viễn biến mất trong Vĩnh Lưu thành!


- Hình như tâm trạng của phó hội trưởng Tư Đạt Khắc không được tốt.

Lôi Chấn lấy lại khí thế ung dung cao quý ban đầu, chậm rãi bước tới gần Tư Đạt Khắc.

Lôi Chấn mỉm cười nói:

- Hội trưởng Mộc Quy Vô Tâm hiện nay là thực lực nổi nhất 6c chúng ta, người được hắn nói hai câu xem như may mắn.

- Vậy sao?

Tư Đạt Khắc quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lôi Chấn.

Tư Đạt Khắc nói:

- Nghe nói mấy hôm trước Lôi gia chủ đàm phán với Hồng Lưu Chiến Bảo, hội trưởng tiên sinh Mộc Quy Vô Tâm vĩ đại không nể mặt lão nhân gia người? Ta nghe nói hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta cầm hai rìu chiến vui vẻ đưa tiễn người đi?

Khuôn mặt già nau của Lôi Chấn sa sầm, mắt lóe tia sáng lạnh xuyên qua đám người nhìn bóng lưng Càn Kình. Nếu không phải thằng khốn chết tiệt kia thì hôm đó gã chuẩn bị có khả năng khiến Mộc Quy Vô Tâm mềm giọng, đạt đến mục đích mong muốn.

Nhưng ở phút mấu chốt nhất! Mặt Lôi Chấn xám xịt, biểu tình gần như tuyệt vọng. Hôm đó Lôi Chấn mang theo phó hội trưởng Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành Lôi Quang Minh sau khi nhìn quá trình Càn Kình đúc thì Lôi Quang Mnh dùng biểu tình, giọng điệu tuyệt vọng nói cho Lôi Chấn biết ở kỹ thuật đúc, gã là phó hội trưởng Công Hội Thiết Tượng tuyệt đối không sánh bằng Càn Kình.

- Có lẽ sư phụ của ta, hội trưởng đại nhân có cách. Chờ lão nhân gia đúc xong hồn binh nghiên cứu hai năm thì đó sẽ là đại hội thiết tượng Chân Sách hoàng triều.


Chờ khi hội trưởng Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành đúc xong thanh hồn binh? Lôi Chấn thở hắt ra bức bối trong ngực. Gã không thể chờ đợi lâu như vậy! Nếu Công Hội Thiết Tượng tạm thời không có ai áp chế được Càn Kình thì Lôi Chấn sẽ tự nghĩ cách trực tiếp thuê sát thủ giết Càn Kình.

Nhưng tại sao Càn Kình còn sống? Lôi Chấn khó hiểu nhìn hướng Càn Kình khuất bóng. Lôi Chấn lấy ra năm vạn Càn Kình mua mạng Càn Kình, tối hôm qua hắn nên chết rồi mới đúng.

- Lôi Chấn tiên sinh, bản thân ta cảm thấy không thể để Hồng Lưu Chiến Bảo cứ kiêu căng như vậy mãi được.

Tư Đạt Khắc và Lôi Chấn sóng vai đi hướng phủ thành chủ, mỉm cười nho nhã lễ độ, giọng nói thì đầy độc ác.

- Mấy ngày nay Lôi gia chịu thiệt thòi rất nhiều, nếu cứ để mặc Hồng Lưu Chiến Bảo thì... Hừ hừ.

Khóe mắt Lôi Chấn liếc Tư Đạt Khắc, lòng thầm mắng: Ngươi cũng không phải thứ tốt! Lúc Hồng Lưu Chiến Bảo quét Lôi gia chúng ta thì Thủy Tinh Ma Pháp Tháp các ngươi rảnh rỗi sao? Trạm vạn chuyển hàng hóa của Lôi gia bị Thủy Tinh Ma Pháp Tháp các ngươi cướp đi, bây giờ ngươi giả bộ người tốt trước mặt ta?

- Hay là chúng ta hợp tác?

Tư Đạt Khắc chắp hai tay sau lưng xoay ma pháp trượng đắt tiền, nói:

- Hai ta hợp tác có thể chèn ép Hồng Lưu Chiến Bảo ra khỏi Vĩnh Lưu thành, khi đó Thủy Tinh Ma Pháp Tháp chúng ta chỉ lấy ba phần sản nghiệp của Hồng Lưu Chiến Bảo, tặng Lôi gia bảy phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận