Sất Trá Phong Vân

Nhị thúc . . .

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc liếc trộm Quân Vô Đạo ngồi bên cạnh, lòng thầm kinh ngạc tiểu tử này thật là ở đâu cũng có đồng minh.

Hàm Cường chấp sự đứng ngoài cửa thập thò nhìn lén bên trong. Gian phòng nhỏ này hội tụ một nửa thế lực cường đại trong Vĩnh Lưu thành, toàn bộ bởi vì thanh niên nằm trên giường kia.

Càn Kình khom người hướng thành chủ Lý Đức Ước Khắc, biểu tình ngại ngùng. Mới nãy Càn Kình kêu Lý Lực Thác Đặc đi mời người nhưng không có thành chủ đại nhân trong danh sách, chuyện hắn sắp làm xem như là trái pháp luật Chân Sách hoàng triều.

Bây giờ thành chủ Lý Đức Ước Khắc quản lý pháp luật Chân Sách hoàng triều ngồi tại đây . . .

[CHARGE=4]

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc cảm giác mặt hơi nóng. Người ta không mời mình mà mặt dày đến, nhưng đành chịu, bây giờ tiểu tử này liên quan lớn đến việc gã có thể nhập thánh hay không.

Dù hắn không mời . . . Thành chủ Lý Đức Ước Khắc bĩu môi, da mặt dày ngồi tại chỗ. Tăng chút cảm tình với Càn hội trưởng cũng tốt. Tuy Càn Kình đồng ý rèn hồn binh cho thành chủ Lý Đức Ước Khắc nhưng vì bảo hiểm, gã quyết định giao lưu càng nhiều càng tốt.

Căn phòng chìm trong trạng thái im lặng quái dị. Thành chủ Lý Đức Ước Khắc quyết tâm mặt dày ở lại tăng cảm tình với Càn Kình. Càn Kình thì tạm thời không thể mở miệng bàn bạc chuyện phạm pháp với Quân Vô Đạo, Mộc Quy Vô Tâm.

- Khụ.

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc ho khan một tiếng đánh vỡ không khí im lặng lúng túng trong phòng.

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc ngẩng đầu nhìn Càn Kình, nói:


- Càn hội trưởng, ta cảm thấy Lôi gia đã uy hiếp đến vấn đề trị an của Vĩnh Lưu thành ta, nếu Lôi gia tiếp tục tồn tại trong Vĩnh Lưu thành thì khó giữ an ninh trật tự.

Càn Kình trợn to mắt ngạc nhiên nhìn đấu khí. Không uổng là thành chủ đại nhân, ở lì không đi, không lâu sau biết ngay Càn Kình tìm thủ lĩnh hai thế lực là muốn làm gì.

- Ha ha ha ha ha ha!

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc gãi mũi, vẻ mặt đắc ý. Thành chủ Lý Đức Ước Khắc dù gì cũng làm thành chủ lâu năm, nhìn tình huống này suy đoán một chút là biết ngay Càn Kình muốn làm gì. Thật ra nếu đổi thành chủ Lý Đức Ước Khắc làm Càn Kình thì gã cũng sẽ hành động tương tự.

- Chuyện này vốn nên báo lên Thần đô . . .

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc dài giọng nói:

- Nhưng ta sợ đợi khi Thần đô phái người đến thì trị an của Vĩnh Lưu thành càng tồi tệ trong thời gian chờ.

Mộc Quy Vô Tâm và Quân Vô Đạo nhìn nhau cười. Đây là tất nhiên, hôm nay Càn Kình tìm Mộc Quy Vô Tâm, Quân Vô Đạo đến chắc muốn tiêu diệt Lôi gia triệt để, dù phải trả giá nhất định cũng an toàn hơn là sau này luôn cảnh giác đề phòng.

- Vì an toàn của Vĩnh Lưu thành, ta tại đây kính nhờ Càn hội trưởng, Mộc Quy hội trưởng, Quân Vô Đạo hội trưởng.

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc đứng dậy, biểu tình trịnh trọng nhìn Càn Kình, Mộc Quy Vô Tâm, Quân Vô Đạo.

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc nói:

- Thực lực phủ thành chủ không thể nhanh chóng kéo Lôi gia xuống, hy vọng nhờ vào thế lực ba vị thủ lĩnh phối hợp lực lượng phủ thành chủ hành động tránh cho trị an Vĩnh Lưu thành bị tổn thất.

Càn Kình ngơ ngác nhìn thành chủ Lý Đức Ước Khắc. Thành chủ đại nhân quyết đoán nhanh thật, chẳng những đoán ra suy nghĩ của Càn Kình mà còn trực tiếp chủ động tham dự vào.

Giỏi! Mộc Quy Vô Tâm đánh giá thành chủ Lý Đức Ước Khắc từ trên xuống dưới, lòng thầm khen không uổng là người bò lên ghế thành chủ, quả niên là nhân vật! Trong thời gian ngắn chẳng những chọn một bên mà còn làm hành động ủng hộ Càn Kình nhổ Lôi gia.

- Thành chủ đại nhân một lòng vì Vĩnh Lưu thành.

Quân Vô Đạo đứng dậy, vẻ mặt tôn kính nói:

- Quân Vô Đạo ta khâm phục. Vô Đạo hội chắc chắn sẽ hết sức phối hợp thành chủ đại nhân hành động!

- Thành chủ đại nhân yên tâm.

Mộc Quy Vô Tâm vén tay áo lộ cơ bắp vạm vỡ hơn chân người bình thường, nói:

- Lần này Hồng Lưu Chiến Bảo do Mộc Quy Vô Tâm ta đích thân dẫn dắt. Vì Vĩnh Lưu thành, Mộc Quy Vô Tâm ta bất chấp quên mình!

Càn Kình ngửa đầu nhìn ba thủ lĩnh thế lực biểu tình hiên ngang, hắn chỉ muốn diệt trừ tai họa ngầm, xem như ân oán cá nhân thế nhưng mấy người kia nói chuyện một tràn sao giống . . .


- Tiểu tử . . .

Mộc Quy Vô Tâm nói nhỏ bên tai Càn Kình:

- Sau này ngươi cũng là thủ lĩnh một đại thế lực, cần học tập cách làm việc.

Càn Kình cười cười. Giờ Càn Kình đã biết hắn vẫn xem thường các thủ lĩnh đại thế lực này, người ngồi ở vị trí đó đều trải qua nhiều chuyện.

- Vậy Càn hội trưởng nghỉ ngơi đi.

Ánh mắt thành chủ Lý Đức Ước Khắc ý hỏi nhìn Càn Kình:

- Ta và hai vị hội trưởng, Vân Tinh lão hội trưởng bàn bạc công vụ liên quan Vĩnh Lưu thành được không?

Vẻ mặt Càn Kình khâm phục liên tục gật đầu, nói:

- Ta chỉ có một yêu cầu, Vĩnh Lưu thành không thể có thế lực nào của Lôi gia, ta cần chịu trách nhiệm an toàn cho người của ta.

- Không thành vấn đề.

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc mỉm cười, mắt lóe tia lạnh lẽo quyết đoán.

- Ta sẽ làm đến Chân Sách hoàng triều không có Lôi gia.

Nếu đã ra tay thì phải tiêu diệt triệt để!

Thành chủ Lý Đức Ước Khắc mỉm cười phong độ đi ra ngoài cửa, thầm khuyên mình đấu tranh cấp trên một là ôn hòa, hai là phải phân ra sinh tử. Nếu thành chủ Lý Đức Ước Khắc đã chọn hợp tác với Càn Kình thì phải khiến Lôi gia hoàn toàn biến mất.


Nếu không thì sau này Lôi gia trở về đối phó không chỉ Càn Kình còn có thế lực phủ thành chủ. Vì nhập thánh, vì hồn binh, thành chủ Lý Đức Ước Khắc và Càn Kình đã cột chung trên một chiếc thuyền.

Đã vậy thì còn có gì đắn đo? Diệt một Lôi gia dù bên trên có trách tội, khi phát hiện thành chủ Lý Đức Ước Khắc nhập thánh rồi Chân Sách hoàng triều sẽ tính toán ai có giá trị càng lớn.

Càn Kình nhìn thành chủ Lý Đức Ước Khắc rời đi, chậm rãi khép mắt, thở dài. Từ hôm nay trở đi Lôi gia sẽ nhanh chóng trở thành lịch sử trong Vĩnh Lưu thành.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa rụt rè xuyên qua ván cửa khá đẹp truyền vào phòng.

- Mời vào.

Két két két két két!

Cửa gỗ phát ra thanh âm cũ kỹ, một tia sáng theo cánh cửa mở càng lúc càng mở rộng, chiếu sáng nhiều không gian hơn.

Tư Lạc Ngân thò đầu mập vào khe cửa mở, mặt cười lúng túng thấy ghét. Đôi mắt cười híp lại đầy tò mò và thắc mắc. Mới nãy Tư Lạc Ngân ngồi xe ngựa trở về dược lô, trên đường gặp hội viên Công Hội Dược Tề vẻ mặt hoảng loạn chạy tới. Tư Lạc Ngân nghe bọn họ nói mới biết dược tề lão vất vả khổ cực ngao chế một tháng đã nổ.

Thiết bị thực nghiệm phòng nghiên cứu đều bị nổ hỏng, nhìn toàn cảnh tiêu điều hoang tàn hơn cả chiến trường nhân ma sau cuộc chiến gấp trăm lần.

Nổ, thật sự nổ! Bàn tay mập vịn ván cửa, Tư Lạc Ngân xấu hổ không dám mở toang cánh cửa, chỉ thò đầu vào phòng. Tư Lạc Ngân ôm bụng nghi vấn nhưng ngại miệng hỏi han, dù sao lão không quên lúc nãy rời đi rất là uy phong.

Lý Lực Thác Đặc đứng ngoài cửa không dám tin vào mắt mình. Tư Lạc Ngân vặn vẹo người bám vào khung cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận