Sất Trá Phong Vân

Càn Kình lại ngây người, cốc đầu mình. Đúng rồi, lúc trước Càn Kình chỉ nghĩ sơ muốn rèn đấu binh, hồn binh tốt cần các loại tài liệu nhưng ít khi suy nghĩ vấn đề công cụ.

- Không có công cụ đỉnh cấp thì làm sao có tác phẩm đỉnh?

Mắt Càn Kình chớp lóe tia sáng, nói:

- Ta quá tập trung vào bản thân tác phẩm mà bỏ qua phẩm chất công cụ mình sử dụng.

Mắt Bố Lai Khắc đại thúc càng tăng vừa lòng, nói:

- Đây là Sáng Thế Chuy trong bộ đả thiết.

Dả thiết . . . Còn có nguyên bộ. Càn Kình trân trân nhìn đả thiết chuy trong tay Bố Lai Khắc đại thúc, rèn cũng cần bộ!

Bố Lai Khắc đại thúc không nói tiếp, cầm kiềm sắt kẹp một khối sắt nóng ra khỏi lò lửa, giơ cao Sáng Thế Chuy quá đầu.

Trong khoảnh khắc Càn Kình thấy hoa mắt. Đó đâu phải là Thăng Phong Thập Bát Chuy đệ tứ chuy? Rõ ràng là Thăng Phong Thập Bát Chuy đệ nhất chuy!

Vù vù vù vù vù!

Không khí phát ra tiếng gió rít như muốn xé rách bầu trời mặt đất, lửa trong lò tách ra hai bên. Dư uy Thăng Phong Thập Bát Chuy cắt đôi ngọn lửa trong lò, lửa nóng bỏng biến mất một nửa.

Càn Kình nhìn rõ ràng một minh văn trong Sáng Thế Chuy sáng lên. Là nó đã hút một nửa lửa vào đả thiết chuy!

Keng!

Tiếng gầm như sấm nổ, Càn Kình cảm giác đất rung rinh, hỏa hoa vô tận bắn ra từ khối sắt. Hỏa hao đan vào nhau như từng con rắn lửa bay đầy trời, hình thành hỏa hoa rực rỡ hơn cả pháo bông ma pháp.

Đây . . . Đây là . . .

Càn Kình nhìn thấy rõ ràng, cơ tay chân cứng lại. Thăng Phong Thập Bát Chuy đệ tứ chuy . . . Thế nhưng . . . Thế nhưng là ba chùy hợp nhất!

Ba chùy đầu chỉ là một phân giải của chùy thứ bốn, chỉ một chùy đã có hiệu quả tốt hơn mười chùy của chùy thứ ba.

Keng!

Lại một tiếng kim loại sấm gầm, Càn Kình cảm giác đất rung rinh.

Biểu tình của Bố Lai Khắc đại thúc khác hẳn lúc trước, đả thiết chuy không ngừng lên xuống, khối sắt nóng liên tục biến hình.

Thời gian ngắn ngủi . . . Thời gian ngắn ngủi . . .

Càn Kình không ngờ trong thời gian ngắn như vậy một khối thiết tinh đã bị đập ra.

Lợi hại! Quá mạnh!

Càn Kình hưng phấn tay chân run rẩy, tuy chỉ là một chùy nhưng vạch ra một tuyến đường biến hóa mấy ngàn loại khả năng, tuy rằng Bố Lai Khắc đại thúc không sử dụng hết mấy ngàn tuyến đường đó.

Bố Lai Khắc đại thúc vung tay lên, đả thiết chuy nặng nề và bộ đồ thợ rèn biến mất.

Tinh thần Càn Kình rung lên. Đây là . . . Đấu giới! Bố Lai Khắc đại thúc thợ rèn cũng có đấu giới . . . Thôi, cái này không có gì đáng kinh ngạc.

Càn Kình nhặt đả thiết chuy nặng cỡ ngàn cân, đứng trước lò lửa, nhắm mắt lại, nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại tình hình Bố Lai Khắc đại thúc rèn vũ khí. Đả Thiết Hô Hấp Pháp từ từ hoạt động, Càn Kình giơ cao đả thiết chuy quá đầu. Địa Hỏa Chi Tâm ngủ say sống lại, chỉ khi rèn nó mới tùy tiện hoạt động.

Keng!

Càn Kình chưa từng thấy Thăng Phong Thập Bát Chuy khô khốc như vậy, một cây búa mới đập xuống nửa tấc đã có sai lầm, khi hoàn toàn đập xuống thì không nhìn ra Thăng Phong Thập Bát Chuy nữa.

- Ba chùy hợp nhất khó khăn . . .

Càn Kình tặc lưỡi liên tục, nghe tiếng hệ thống gợi ý vang bên tai.

[Đạt được năm mươi độ quen thuộc Thăng Phong Thập Bát Chuy.]

Tệ đến cỡ này mà được năm mươi độ quen thuộc?

Càn Kình nhíu mày.

Có Địa Hỏa Chi Tâm thật tốt, nếu không có thứ này thì e rằng một búa mới rồi giã xuống được một độ quen thuộc đã là khá.

Địa Hỏa Chi Tâm chậm rãi chuyển động, theo Càn Kình khống chế nhanh chóng cắt biến hóa ba chùy đầu của Thăng Phong Thập Bát Chuy.

Một giây cắt hơn trăm lần!

Càn Kình nhận ra hắn thật may mắn khi có Địa Hỏa Chi Tâm, nếu không thì sao cắt được thứ này? Dù có Địa Hỏa Chi Tâm thì trong thời gian ngắn Càn Kình không thể hoàn thành cắt, vừa mới cắt mười lăm lần đã không kịp.

Thứ tự đệ tứ chuy Thăng Phong Thập Bát Chuy trưởng thành từng chút một trong Địa Hỏa Chi Tâm. Càn Kình quên thời gian và lực lượng, liên tục điều động ba đấu tâm lần lượt thích ứng đệ tứ chuy.

Mười sáu canh giờ đã đến, người chơi Càn Kình rời khỏi Vô Tận thế giới.

Càn Kình mở to mắt, tháo mũ che mặt xuống. Càn Kình ngồi dậy hoạt động hai tay nhức mỏi. Mười sáu canh giờ ngắn ngủi lại được thu hoạch rất lớn.

Về dược tề được Á Đương Tư lão sư thừa nhận. Về phù văn biết tế đàn thứ hai của Bàn gia có sai sót và cách tu sửa, tuy còn cần luyện tập một đoạn thời gian, nhưng ít ra có phương hướng. A Khắc Nạp Thập sáng tạo ma đạo khí đặc biệt càng . . .

Hai ngàn chuyển . . .

Càn Kình tính sơ, đặc huấn mấy giờ ngắn ngủi vận tốc quay đấu khí đã nâng cao lên tốc độ hai ngàn chuyển, nếu ở trong trọng lực gấp ba mươi bảy lần, tu luyện trong trạng thái đóng băng lâu dài thì vận tốc quay đấu khí sẽ lên đến cảnh giới gì?

Làm một cái, nhất định phải làm một cái trong Chân Sách hoàng triều!

Càn Kình xuống giường, hoạt động thân thể đã khỏe khaowns lại. Càn Kình nằm lên giường trở lại, tiếp tục giả trang người bệnh. Ngày hôm qua Càn Kình bị đánh tuy không chết nhưng đích thực là đã trọng thương, nếu để người biết giờ hắn hoàn toàn lành lặn thì không ai biết kết quả sẽ ra sao.

- Xin hỏi có ai ở bên ngoài không?

- Có ta!

Tư Lạc Ngân đứng ngoài cửa trừng mắt uy hiếp những người khác há mồm định lên tiếng, ý bảo nếu các ngươi dám lên tiếng thì sau này bị bệnh đừng mau dược trong Vĩnh Lưu thành, nếu không thì lão tử độc chết các ngươi!

Khóe môi Lý Lực Thác Đặc giật giật, thở dài, biểu tình người muốn làm gì thì tùy.

Hồng Sắt Ước Khắc thở dài, làm tư thế mời Tư Lạc Ngân đi trước. Hồng Sắt Ước Khắc rất bất đắc dĩ, gã dù gì cũng là đại công tử của thành chủ bây giờ lưu lạc đến bao tin cho Càn Kình thì thôi, không ngờ còn bị hội trưởng Công Hội Dược Tề uy hiếp.

Càn Kình lười biếng đổi tư thế nằm, nói:

- Có thể mang đồ ăn vào cho ta không?

- Đã sớm chuẩn bị tốt rồi!

Tư Lạc Ngân giật khay đồ ăn từ tay Lý Lực Thác Đặc, cười toe toét đẩy cửa phòng ra.

Tư Lạc Ngân bước vào trong, nói:

- Đây đều là thực vật ta bỏ vào chút dược tề giúp ích cho phục hồi thân thể.

- Tư Lạc Ngân hội trưởng đại nhân?

Càn Kình hơi bất ngờ. Không phải ngày hôm qua Tư Lạc Ngân bị Càn Kình dụ đi rồi sao? Trông bộ dáng hình như Tư Lạc Ngân luôn canh cửa?

- Mọi người đều là thủ lĩnh công hội Vĩnh Lưu thành, nên thân cận nhiều.

Tư Lạc Ngân cười tủm tỉm đi hướng Càn Kình làm hắn cảm giác bị sói hoang nhìn chằm chằm.

Tư Lạc Ngân nói:

- Càn hội trưởng, Hỏa Thiêu thảo này là đồ bổ không tệ.

- Để ta tự ăn.

Càn Kình nhấc tay phải mọi người đều biết không bị thương quá nặng, nói:

- Bị nam nhân đút cho ăn cứ thấy kỳ kỳ.

- Vậy à.

Tư Lạc Ngân cười bẻn lẽn nói:

- Vậy được rồi.

Càn Kình bạn rộn mười sáu canh giờ thấy khá đói, ngồm ngoàm ăn các loại thực vật trong khay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui