Sất Trá Phong Vân

Mũi tên nhanh chóng phóng to trong mắt tên thích khách, gã chưa kịp phản ứng thì trường kiếm đã đến trước mặt.

Phập!

Kình tiễn đâm thủng ngực thích khách, sau lưng bay ra cột máu thô to, tựa như bôi một vệt màu đỏ rực trong bầu trời xanh biếc.

Làm sao có thể . . .

Nỗ tiễn rớt khỏi tay thích khách, gã té xuống nóc nhà, trượt theo mái nghiên lăn lông lốc xuống đất. Thích khách té cái bịch xuống đất, bụi bặm dính máu bắn tung lên. Thích khách ngơ ngác nhìn Càn Kình ngồi trong xe vách tường hổng một lỗ lớn. Chẳng phải tin tức nói Càn Kình bị thương nặng không dậy nổi sao? Tại sao . . . Sao có thể . . .

Chiến Sĩ canh giữ xe ngựa mới rút đao kiếm ra khỏi vỏ, vẻ mặt khó hiểu nhìn trong xe ngựa. Mới không lâu trước Càn Kình còn thở không nổi, hấp hối vậy mà giờ hắn phát ra công kích hung bạo.

[CHARGE=4]

Càn Kình nhìn lướt qua mấy Chiến Sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo đứng ngoài thùng xe, ngón trỏ đặt trên môi ra hiệu đừng nói. Càn Kình rất yên tâm Chiến Sĩ xuất thân từ Hồng Lưu Chiến Bảo, nhưng người của Lôi gia làm sao biết hắn sẽ đi con đường này?

Công Hội Thiết Tượng!

Càn Kình nằm trở lại thùng xe, bỏ cường cung vào đấu giới, khí lạnh chạy dọc sống lưng. Càn Kình tỉnh táo lại, hắn đã bỏ qua một điểm, đó là Lôi Quang Minh! Tuy Càn Kình tìm người khống chế Lôi Quang Minh nhưng đã quên gã ở trong Công Hội Thiết Tượng nhiều năm, gã có thân tín của mình.

Có lẽ sau khi Vân Tinh Huy Thăng khống chế được Lôi Quang Minh thì từng phái người kiểm soát thân tín của gã, nhưng rất khó hốt trọn mẻ lưới. Chỉ cần bỏ sót một người không bị theo dỗi thì tình huống vừa rồi không có gì lạ.

Đây chính là thực lực ẩn giấu của thế lực nhiều năm!

Càn Kình thầm khuyên nhủ mình đúng là hắn yếu về mặt này, nếu như Phần Đồ Cuồng Ca được thế gia bồi dưỡng từ nhỏ thì sẽ trước tiên phá hỏng lỗ hổng này.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy . . .

Càn Kình thở dài, nữ ma cũng có năng lực này. Càn Kình luôn cho rằng mình là toàn tài nhưng bây giờ đã nhận ra hắn bản năng quá kiêu ngạo.

Phản tỉnh! Càn Kình nhớ lại mỗi một đoạn trong hai ngày qua. Làm Chiến Sĩ, sau khi chiến đấu dù thắng hay thua đều phải phản tỉnh, cách làm này áp dụng cho mọi chuyện trong sinh hoạt.

Xe ngựa chạy về Hồng Lưu Chiến Bảo, trên đường không gặp ám sát gì nữa.

Càn Kình đoán được người Lôi gia rất ít có ai đơn độc hoạt động trong thành thị, đa số bị bốn đại thế lực hợp tác khống chế hoặc áp chế. Thời gian Lôi gia trở thành lịch sử trong Vĩnh Lưu thành bắt đầu đếm ngược.

Trước cửa Hồng Lưu Chiến Bảo trnà ngập không khí căng thẳng. Mấy Chiến Sĩ mặc giáp, tay cầm chiến đao đã rút khỏi vỏ cảnh giác đi tới đi lui.

Dù gì Lôi gia là thế lực lớn cắm rễc trong Vĩnh Lưu thành nhiều năm, phải luôn phòng ngừa bọn họ lấy ra lá bài cuối cùng làm chuyện khó thể tưởng tượng ra.

Càn Kình bị mọi người nâng vào Hồng Lưu Chiến Bảo. Mấy Chiến Sĩ thủ vệ thấy người Càn Kình quấn băng vải nhuộm máu thì nhíu mày. Hèn chi Mộc Quy Vô Tâm hội trưởng đại nhân nổi khùng hợp sức với nhiều thế lực Vĩnh Lưu thành cắn chết Lôi gia.

Bốn binh sĩ nâng Càn Kình vào trong phòng trong hoa viên Hồng Lưu Chiến Bảo. Mấy nữ chủ nhân chen chúc đi lên đẩy bốn binh sĩ ra, ánh mắt quan tâm nhìn Càn Kình nằm trên cáng.

Cổ Nguyệt Gia Anh lặng im xoay người, một tia khí lạnh phát ra từ thân thể im như tượng.

Sát khí!

Bốn Chiến Sĩ đứng ngoài cửa ánh mắt giao nhau với Cổ Nguyệt Gia Anh, đánh rùng mình. Bốn Chiến Sĩ nghe hội trưởng nói nữ nhân này có một ngoại hiệu nhiều người đã quên. Tuyết nữ? Không! Là huyết nữ!

- Ta nói này . . .

Càn Kình ngồi dậy nhìn bóng lưng Cổ Nguyệt Gia Anh, hỏi:

- Định đi đâu?

Ống tay áo dài của Cổ Nguyệt Gia Anh khẽ run, hai vai run rẩy. Cổ Nguyệt Gia Anh chậm rãi xoay người lại, khó tin nhìn Càn Kình.

Mấy nữ chủ nhân ngơ ngẩn nhìn Càn Kình đột nhiên ngồi dây, xem tốc độ và động tác nhìn không ra bị thương ở đâu.

Chiến Sĩ ngoài cửa vội đóng cửa lại, không chú ý chuyện xảy ra trong gian phòng bọn họ không nên biết.

Càn Kình tháo băng vải dính máu trên người xuống, nói:

- Ngay hôm qua đúng là bị thương nặng nhưng ta có cách bí mật nhanh chóng chữa lành thân thể, bây giờ không sao rồi. Nhưng cần giữ bí mật tình trạng hiện giờ của ta.

Đôi mắt Cổ Nguyệt Gia Anh ít khi hiện tình cảm hung dữ liếc xéo Càn Kình, ngồi xuống ghế vợ cả.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhéo mạnh sau lưng Càn Kình, bước hướng chỗ ngồi của mình.

Càn Kình vịn eo, liếc khắp phòng.

Càn Kình hỏi:

- Người tái ngoại đâu?

- Ngủ.

Cổ Nguyệt Gia Anh lạnh nhạt nói:

- Trên người có mười lăm vết đao chém, trông rất mệt, nói xong ý muốn liền xỉu.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nheo mắt nói:

- Xem bộ dạng của người đó chắc thời gian dài không ngủ.

Phòng khách bỗng vang tiếng kêu vui sướng:

- Càn Kình!

Cửa phòng bị thô bạo đá mở, bóng người chưa thay chiến y nhuộm máu xuất hiện trước cửa.

Càn Kình nhướng mày, nhận ra ngay Chiến Sĩ đứng ngoài cửa là thành viên tiểu đội thứ mười bảy đại đội thứ ba đoàn mã tặc Hắc Phong. Càn Kình từng thấy mã tặc này ở bên cạnh Hoa Viêm Bất Kiến nhưng không biết tên gì, ngoại hiệu là Dã Thảo.

Đoạn Phong Bất Nhị từng đùa hỏi sao kêu biệt danh như thế? Đáp án là sức sống của Chiến Sĩ mã tặc này rất mạnh, trước kia gã có đi chiến trường nhân ma, trận đó bị ba mươi hai vết đao chém, người ta từ bỏ chữa trị cho gã nhưng không ngờ vẫn kiên cường sống tiếp.

- Dã Thảo?

- Có!

Mặt Dã Thảo hiện biểu tình mừng như điên. Càn Kình còn nhớ gã, và không có địch ý hay cố ý không muốn gặp gã, chuyện lúc trước lo lắng thật dư thừa.

- Sao ngươi đến đây?

Càn Kình tiến lên nhường một chỗ ngồi cho Dã Thảo mặt dính đầy bùn máu, hỏi:

- Tiểu đội mười bảy có khỏe không? Tìm ta có chuyện gì?

Vui vẻ trên mặt Dã Thảo nhanh chóng bị nặng nề thay thế, gã không ngồi xuống mà bắt lấy cổ tay Càn Kình.

Dã Thảo sốt ruột nói:

- Ta không muốn lừa ngươi, đại tỷ không cho ta đến tìm ngươi, là thuộc hạ chúng ta bàn bạc tự mình đến nhờ ngươi giúp đỡ. Bây giờ Hắc Phong hoàn toàn rối loạn, Tam đương gia và Đại đương gia không thể nhẫn nhịn nhau nữa, ma sát biến thành phe phái tranh đấu . . . Đại tỷ cũng bị cuốn vào.

Càn Kình nhìn chằm chằm vết thương trên người Dã Thảo, im lặng. Từng ở chung nhiều ngày, quan hệ giữa các mã tặc trong tiểu đội mười bảy giống như người nhà, xem ra tình hình rất nghiêm trọng nếu không thì đám Dã Thảo sẽ không muốn nhờ người ngoài là Càn Kình.

- Càn Kình, bây giờ ngươi sống rất tốt.

Dã Thảo nhìn Càn Kình, nói:

- Ta không có quyền yêu cầu ngươi cùng ta đi mạo hiểm. Tái ngoại rất hỗn loan, nếu ngươi không muốn đi cứ nói thẳng, đừng tìm cớ hay do dự suy nghĩ làm chậm trễ thời gian. Nếu không cứu ra được đám đại tỷ thì ít nhất ta quay về cùng bọn họ chết.

Độc nhãn của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lóe tia kỳ dị, không ngờ mã tặc trong tin đồn chỉ biết có kim tệ, nhát gan lại tàn nhẫn còn có loại người như vậy. Tuy thực lực Dã Thảo không mạnh nhưng bên trong ẩn chứa khí chất cứng hơn cả sắt thép.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui