Sất Trá Phong Vân

Thật không ngờ muốn bứng gốc Lôi gia hoàn toàn sẽ rắc rối như vậy, lỗi tại hắn hết, luôn trong tình huống bị động. Mãi khi Lôi Chấn tập kích Càn Kình mới chính thức hợp tác với các thế lực chủ động công kích Lôi gia.

Càn Kình lại khẽ thở dài:

- Ài . . .

Tình huống này xem như cũng tốt, nếu Càn Kình không tiếp nhận Công Hội Thiết Tượng thì chỉ sử dụng được Hồng Lưu Chiến Bảo, Vô Đạo hội, thiếu thế lực thành chủ sẽ rắc rối. Nếu phút mấu chốt thành chủ Lý Đức Ước Khắc đứng bên Lôi gia thì phiền phức to.

- Có kết quả như vậy đã là tốt nhất.

Càn Kình rướn cổ, nhíu mày trầm ngâm nói:

- Nhưng Lôi gia sẽ đi đâu?

[CHARGE=4]

* * *

- Đi Càn Kìnhg, đầu vào Càn gia!

Trong hoang dã cách Vĩnh Lưu thành vài trăm dặm, mấy trăm người quay quanh một lão nhân nghe theo chỉ huy.

- Ca ca Lôi Chấn của ta từng làm thiên phu trưởng dưới taygc Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương Càn Chiến Huyền.

Mắt lão nhân như chim ưng quay người nhìn hướng Vĩnh Lưu thành, nói:

- Vĩnh Lưu! Càn Kình! Lôi Kham ta tại đây xin thề Lôi gia chúng ta sẽ lại quay về! Khi chúng ta quay về chính là lúc các ngươi chết!

- Gia chủ đại nhân . . . Chúng ta đầu Càn gia thì . . . Thân phận chúng ta . . .

Đôi mắt ưng của Lôi Kham lóe tia độc ác, căm hận, nghiến răng ken két.

Lôi Kham nói:

- Còn có thân phận gì nữa?

- Ngươi nghĩ rằng chúng ta vẫn là Lôi gia Vĩnh Lưu sao? Gia tộc phụ thuộc một trăm năm là nhận định lạc quan rồi.

Mấy trăm người Lôi gia im lặng. Gia tộc phụ thuộc, sỉ nhục! Càn Kình chết tiệt, sau này nhất định sẽ trả lại nhục nhã gấp trăm lần cho hắn!

- Càn Kình . . . Lôi Uy ta sẽ không để yên cho ngươi!

Bên kia mấy chục tộc nhân Lôi gia quay quanh Lôi Uy. Thiếu gia của Lôi gia chẳng qua nhìn trúng một cô nương thương xã La gia, đó là phúc của La gia. Đều tại Càn Kình chết tiệt phá hỏng tất cả, còn giết Lôi Nguyệt Nguyệt tương lai của Lôi gia, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.

- Đi đâu cũng được!

Lôi Uy cắn răng, biểu tình căm hạn trừng hướng Vĩnh Lưu thành.

- Ta sẽ trở về!

* * *

- Rồi sẽ quay về.

Càn Kình ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:

- Chắc chắn Lôi gia sẽ trở về, nếu bọn họ chạy thì điều duy nhất có thể làm chính là tăng thực lực và thế lực.

Tằng Nhất Thành đánh giá kỹ Càn Kình. Lần đầu tiên Tằng Nhất Thành gặp thanh niên này hắn cho người cảm giác khác hẳn. Nếu nói lúc trước Càn Kình là sư tử non nớt thì bây giờ cho người cảm giác sư tử trưởng thành.

- Đại thúc, ta đi trước.

Càn Kình gật đầu với Tằng Nhất Thành, giục ngựa ra cửa thành.

- Ta hơi hiểu thanh niên . . .

Tằng Nhất Thành nhìn bóng lưng Càn Kình rời đi, lầm bầm:

- . . . Hiểu vì sao hội trưởng dứt khoát tặng vị trí hội trưởng cho hắn.

Càn Kình chạy tới học viện, đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng, gỗ cửa.

- Vào đi.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp ngồi trên ghế xoay bằng da, ngạc nhiên nhìn Càn Kình bước vào phòng.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp mỉm cười hỏi:

- Mặc áo choàng?

- Sắp đi vũ hội hóa trang sao?

Mộc Nột Thiên Sách ngồi trên ghế tiếp khách, bưng tách trà thơm nhướng mày, nở nụ cười vô hại.

Mộc Nột Thiên Sách nói:

- Bạn học Càn Kình, nghe nói ngươi trở thành hội trưởng Công Hội Thiết Tượng, đúng là việc vui. Khi nào có rảnh uống một ly chúc mừng?

Càn Kình nhìn Mộc Nột Thiên Sách một lúc, chuyện hắn trở thành hội trưởng Công Hội Thiết Tượng trong Vĩnh Lưu thành không có bao nhiêu người biết, Mộc Nột Thiên Sách là đệ tử vì sao nhanh chóng biết tin?

Ngón tay thuôn dài của hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp nhanh chóng gõ mặt bàn phát ra tiếng đùng đùng.

- Bạn học Mộc Nột, đừng giành chú ý của hiệu trưởng.

Mộc Nột Thiên Sách cười thoải mái, tiếp tục nhấm nháp ly trà.

Khóe mắt Càn Kình liếc Mộc Nột Thiên Sách. Đối diện hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng, nguyên học viện không bao nhiêu người làm được, đó hoàn toàn không phải giả bộ mà bản năng lộ ra. Rốt cuộc Mộc Nột Thiên Sách có lai lịch gì?

- Hiệu trưởng.

Càn Kình hơi khom lưng nói:

- Ta cần xin phép . . .

Đùng!

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp nghe Càn Kình nói xong ngón tay gõ mặt bàn mất kiểm soát đâm thủng mép gỗ, đôi mắt xinh đẹp chớp lóe kinh ngạc.

- Ngươi mới nói gì?

- Ta cần xin phép . . .

- Xin phép?

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp rút mạnh ngón tay cắm mặt bàn ra, đánh giá Càn Kình từ trên xuống dưới. Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp từ làm học sinh đến hiệu trưởng chưa từng thấy có đệ tử như vậy, thời gian xin phép còn nhiều hơn đi học. Càn Kình mới quay về học viện mấy ngày lại xin phép nữa?

- Lần trước là trở về gặp phụ thân của ngươi, còn lần này?

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp cố kiềm bực tức nhìn Càn Kình. Nếu không phải hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp biết tiểu tử trước mắt trở thành hội trưởng hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp, hội trưởng tương lai của Hồng Lưu Chiến Bảo, điệt tử của Quân Vô Đạo, ngày hôm qua liên hợp mấy đại thế lực Vĩnh Lưu thành trong một đêm gần như san bằng Lôi gia . . .

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp cố kiềm nén nỗi lòng khó chịu, nếu không phải nàng biết những chuyện này thì một đệ tử không đúng hạn đi học sớm bị xử phạt! Không nói gì khác, lưu ban một năm rồi tính!

Dù là nhi tử của thành chủ đại nhân cũng lưu ban một năm! Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp bĩu môi. Cố tình vị trí hiện tại của tiểu tử này làm người ta nhức đầu hơn cả nhi tử thành chủ đại nhân.

- Bằng hữu ra chút chuyện.

Càn Kình bất lực nhìn bàn công tác bị hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp đâm thủng một lỗ, hắn hiểu cảm giác khó chịu lúc này của hiệu trưởng đại nhân.

- Càn Kình, ngươi nên biết nơi này là Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.

Y Sa Bối Lạp bày ra tư thế hiệu trưởng, nói:

- Nếu ngươi chỉ muốn trở thành Chiến Sĩ cầm đao chém người thì ta không ngăn cản ngươi tiếp tục xin phép. Nhưng theo ta thấy mục tiêu của ngươi không chỉ có như vậy đúng không?

Càn Kình chậm rãi gật đầu, lòng khâm phục hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp biết mục tiêu của hắn.

- Không có đủ thời gian ở trong trường, ngươi không học được chỉ huy chiến tranh, không thể hiểu ưu khuyết điểm của bạn học khác, không thể bồi dưỡng cảm tình với bạn học. Sau này trên chiến trường mọi người sẽ không nói tình nghĩa bạn học với ngươi. Không ở lâu trong trường thì ngươi càng không thể tìm hiểu bạn học khác tìm hỗ trợ . . .

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp bưng ly trà lên uống một hớp, vẻ mặt không cam lòng nhìn Càn Kình. Những ngày Y Sa Bối Lạp làm hiệu trưởng chưa từng gặp Chiến Sĩ bình thường ưu tú như vậy, có lão sư yêu cầu điều hắn vào hệ chỉ huy chiến thuật, đây là chuyện chưa từng có, ánh mắt của lão tướng quân kia rất cao.

Một đệ tử như vậy thường xuyên xin phép, chẳng những ảnh hưởng lớn đến sức chiến đấu cá nhân trong tương lai, cũng ảnh hưởng sự phát triển sau này.

Trừ phi Càn Kình suốt ngày ngồi trong Hồng Lưu Chiến Bảo thông qua bốn đại thế lực không ngừng sưu tập đấu tinh, nếu không thì trong tình huống bình thường đệ tử Chiến Sĩ ở trong học viện mới được nhiều tài nguyên đấu tinh nhất, được nhiều đấu kỹ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui