Sất Trá Phong Vân

- Được rồi.

Bác Khắc Tư Lực chỉ có thể đồng ý. Nếu đổi vị trí hai bên thì Bác Khắc Tư Lực cũng sẽ làm chuyện giống như Tát Bác Ni Quang.

Ma tộc Mã Môn vừa trợ giúp vừa phá đám nhau, không tin tưởng nhau nhưng vẫn sinh tồn dựa vào đối phương, một bộ tộc tham lam.

- Nhưng có một vấn đề.

Bác Khắc Tư Lực nhìn Tát Bác Ni Quang, hỏi:

- Ngươi cho rằng các trường lão khác sẽ đồng ý điều chúng ta làm sao?

Tát Bác Ni Quang cười khổ. Mọi người chính mắt thấyd năng lực đặc biệt của Càn Kình và Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lấy ma đạo khí ra.

Các trưởng lão Ma tộc Mã Môn không ngốc, điều tộc trưởng nghĩ ra thì các trưởng lão cũng gần đoán được. Trong tình huống này kêu bọn họ chọn phản đối? Vậy tương đương với từ bỏ cơ hội lấy được ích lợi từ Càn Kình.

Đổi làm bộ tộc khác thì có lẽ các trưởng lão vì đại cục sẽ phục tòng quyết định của tộc trưởng.

Nhưng đây là Ma tộc Mã Môn, bộ tộc tham lam nhất Ma tộc. Đại cục? Ma khác nên nhìn đại cục chính mình thì không, cũng không tới lượt mình làm, có ích lợi chiếm trước rồi nói.

- Xem ra . . .

Bác Khắc Tư Lực cười khổ nói:

- Chỉ có thể nói với bọn họ rằng sẽ chia ích lợi từ chỗ Kích Lưu Phi Kính cho họ.

Tát Bác Ni Quang thở dài gật đầu, dứt bỏ lợi ích thật là không nỡ chút nào, nhưng chỉ có cách này mới lợi dụng thân phận tộc trưởng áp chế các trưởng lão khác để mình có thêm lợi ích dù chỉ một chút xíu.

Tát Bác Ni Phỉ Bỉ Nhĩ vẫn khoanh tay trước ngực, ánh lửa chiếu rọi khóe môi gã cong lên nụ cười âm trầm, dữ tợn. Nếu các tộc trưởng có suy nghĩ đó thì thật là tuyệt vời, ta có thể phản đói ở ngoài sáng, dùng tất cả thủ đoạn ngăn cản, bao gồm ám sát!

Nếu ám sát thành công . . . Tát Bác Ni Phỉ Bỉ Nhĩ cười càng âm trầm. Tộc trưởng không thể trách gì ta, bởi vì là bọn họ tạo ra kế hoạch này!

Đêm chậm rãi trôi qua.

Nhiều trưởng lão mắt lóe ánh sáng tham lam, đều đang suy nghĩ cách chắp nối với Càn Kình để có được ích lợi kinh ma.

Thời gian qua đi, đám ma phát hiện đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy công chúa, mấy ma rõ ràng đã đến cực hạn thu nạp đấu tinh nhưng chẳng có vẻ gì muốn ngừng lại, vẫn đang hấp thu đấu năng trong đấu tinh.

Đám điên này, những ma này không có ai bình thường sao? Đám ma thầm mắng. Đấu năng có cực hạn thời gian, đấu mạch, đấu khiếu của bọn họ đều không bình thường hết sao?

Không bình thường!

Càn Kình nhắm mắt cảm nhận hơi thở đám ma xung quanh kỳ dị, lòng thầm thở dài. Đấu mạch, đấu khiếu của đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cũng là không bình thường. Không nói đến đặc điểm vứt bỏ của Đại Chân Kim Đấu Khí Phần Đồ Cuồng Ca, mấy người khác dùng Hỏa Sơn dược tề một đoạn thời gian, đấu mạch, đấu khiếu rắn chắc hơn người bình thường nhiều.

Nhưng mà . . . Càn Kình vẫn thấy khó hiểu. Tại sao Mộc Nột Thiên Sách không sử dụng Hỏa Sơn dược tề vẫn có thể hấp thu đấu năng vượt qua cực hạn? Xem ra Chân Sách hoàng tộc không đơn giản là hoàng tộc.

Một đêm qua đi, Càn Kình chợp mắt một chút bổ sinh tinh thần, ăn sáng xong lại giơ đả thiết chuy tiếp tục rèn.

Một ngày . . . Hai ngày. . . Ba ngày . . . Bốn ngày . . . Năm ngày . . . Mười ngày.

Không ai ngờ bọn họ chờ đến mười ngày, Càn Kình cầm đả thiết chuy lăn lộn trang bị này đến mười ngày.

Ánh lửa đỏ rực phát ra từ thiết lô lớn khiếp người, rõ ràng đoạn đầu xiềng xích chưa khai phong nhưng đã sinh ra áp lực khó tả.

Càn Kình bỗng ngoái đầu nhìn hướng Bác Khắc Tư Lực, làm tộc trưởng Ma tộc Mã Môn giật nảy mình. Bác Khắc Tư Lực chưa kịp phản ứng đã nghe thanh âm như mệnh lệnh.

- Lại đây một chút.

Bác Khắc Tư Lực hoàn toàn không đắn đo chạy ngay đến bên Càn Kình, xong gã giật mình nhận ra làm theo lệnh của ma máu lai.

Vậy là sao? Bác Khắc Tư Lực tỉnh táo lại, rất khó hiểu. Bác Khắc Tư Lực muốn ngừng bước nhưng lại cảm thấy làm vậy là bối rối.

Bác Khắc Tư Lực cảm giác ánh mắt trào phúng của Tát Bác Ni Quang đằng sau lưng, ánh mắt như đao cắt da gã.

- Có chuyện gì?

Bác Khắc Tư Lực làm bộ thong dong đi tới, lòng thầm nhủ nếu không phải xem ngươi còn có chút tác dụng, dám nói kiểu đó với bản tộc trưởng ta một tay đập chết ngươi, đập nát bét!

Càn Kình không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục đồng thanh kêu lên:

- Vươn tay ra, đừng dùng đấu khí gì.

Bác Khắc Tư Lực miễn cưỡng nặn nụ cười, ngoái đầu gật nhẹ với Tát Bác Ni Quang cười trào phúng. Bác Khắc Tư Lực từ từ thả lỏng bàn tay siết chặt, vươn tay ra trước mặt Càn Kình, cố gắng kiềm xúc động không đập chết hắn.

Xèo!

Xiềng xích nóng bỏng đặt vào tay Bác Khắc Tư Lực làm cường giả hoàn toàn không có tâm lý phòng bị, không sử dụng chút đấu khí bị nướng nóng bàn tay toát ra mùi thịt khét.

Bác Khắc Tư Lực đau đớn hét to:

- A!

Tát Bác Ni Quang trợn tròn như ốc bưu, giật mình nhìn hình ảnh hoang đường nhất. Kích Lưu Phi Kính bị điên sao? Dám làm Bác Khắc Tư Lực bị phỏng?

Các trưởng lão Ma tộc Mã Môn tinh thần rung động, kinh ngạc há to mồm có thể nhét một trái táo vào.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Bác Khắc Tư Lực bị phỏng không kiềm được nóng giận bùng nổ, đấu khí trừ lỗ chân lông tuôn ra ngoài, ra vẻ nếu Càn Kình không cho đáp án vừa lòng thì sẽ giết chết ma máu lai này.

- Được rồi.

Càn Kình không thèm nhìn Bác Khắc Tư Lực giận điên lên, mắt nhìn chằm chằm máu nhanh chóng bốc hơi trên dây xích. Càn Kình ném xích vào một thùng nước lạnh bên cạnh.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Sương trắng từ miệng thùng bắn lên cao như suối nước nóng phun trào, dưới đáy thùng có than củi đang cháy lửa.

Cổ tay Càn Kình vạn sức, dây thép quấn xích nhấc cao dây xích ra khỏi thùng nước.

Đám ma trong sân bản năng nhắm mắt lại, dưới ánh nắng phản chiếu xiềng xích rực rỡ làm mọi người hoa mắt.

- Khai phong!

Càn Kình ném dây xích sang bên cạnh ma đao thạch, nhanh chóng khai phong. Bố Bố Long Tác ngơ ngác nhìn cách Càn Kình khai phong, mắt lại trợn trừng. Đây là kiểu khai phong gì? Bố Bố Long Tác hoàn toàn chưa thấy qua.

Phần đầu xích là kim loại hình thoi, chớp mắt tỏa ánh sáng đâm thủng Tinh Thần, chói mù mắt ma, đấu khí trùng kích dây xích tỏa ánh sáng đặc biệt.

- Rốt cuộc ngươi muốn . . .

Càn Kình ngẩng đầu đưa xích tới trước mặt Bác Khắc Tư Lực, đánh gãy tộc trưởng Ma tộc Mã Môn đang nổi khùng.

Càn Kình nói:

- Thứ này hợp với ngươi, tặng cho ngươi.

Biểu tình tức giận biến mất trên mặt Bác Khắc Tư Lực. Kinh ngạc, bất ngờ, vui sướng, mừng như điên, các loại biểu tình hiện ra trên mặt Bác Khắc Tư Lực, cuối cùng mừng như điên tràn ngập khuôn mặt không đẹp gì mấy.

Đấu binh! Không sai! Thập giai đấu binh!

Bác Khắc Tư Lực nắm lấy đấu binh liền biết nó không phải đấu binh bình thường mà là đấu binh đỉnh giai, đấu binh thập giait!

Không đơn giản là đấu binh thập giai, trước kia Bác Khắc Tư Lực từng may mắn chạm vào đấu binh thập giai nhưng xúc cảm không bằng hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui