Sất Trá Phong Vân

Trường kiếm trong tay Lôi Địch vung lên. Trong nháy mắt, khí tức từ mũi kiếm tập trung vào thân thể Càn Chiến Huyền:

- Ngươi tiết lộ thân phận ái thê ta, phái chiến sĩ giết chết ái thê ta, đây là chuyện rất thật!

- Chuyện này là do ta làm, không sai!

Càn Chiến Huyền hoàn toàn không che giấu, ngẩng đầu lên nói:

- Ta không giết chế con gái của ngươi, chính là không muốn khiến ý chí ngươi hoàn toàn sa sút. Nếu không, với hỗn huyết giữa nhân loại và Ma tộc, cũng có thể giết chết! Lôi Địch, nếu như ngươi chỉ có giết chết ta mới có thể thoát khỏi bóng ma này, ta… cho ngươi cơ hội này!

- Ngươi ở lại bên cạnh ta, cùng ta tiến vào chiến trường Nhân Ma giết địch! Sau này nếu thấy ta bị thương nặng không cách nào khôi phục được, ngươi có thể một kiếm chém chết ta! Như vậy rốt cuộc ngươi đã báo thù được cho Cổ Nguyệt Ngọc Oánh!

Càn Chiến Huyền thở dài:

- Hiện tại, ta còn cần giữ lại cái mạng này, đi tới chiến trường Nhân Ma, giết thêm mấy thằng nhãi ma.

- Ha hả... Nói thật là có khí phách. Cái gì cũng là ngươi đúng, ta sai.

Lôi Địch liên tục lắc đầu:

- Từ trước tới nay ngươi chưa từng yêu, ở trong mắt ngươi nữ nhân chỉ là thứ để ngươi tiết dục và sinh con. Nhưng ta không phải là ngươi. Ta đã từng yêu. Ta không cần càng nữ nhân, ta chỉ cần Cổ Nguyệt Ngọc Oánh của ta!

- Càn Chiến Huyền, ngươi trước hết giết ái thê ta, hôm nay lại muốn giết chết con rể của ta, còn muốn hủy diệt thiên tài huyết mạch rắn chín đầu.

Lôi Địch liên tục lắc đầu:

- Ngươi không vĩ đại như ngươi tự nói.

- Ngươi...

Sắc mặt Càn Chiến Huyền đột nhiên trở nên âm trầm. Trong mắt hắn từ từ phóng ra sát khí:

- Ta có thể tùy ý để ngươi đùa giỡn, bởi vì ngươi là sự kiêu ngạo trong các chiến sĩ bình thường. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngươi có thể ngăn cản ta làm chuyện ta muốn làm. Tiểu tử Càn Kình này phải chết! Về phần huyết mạch rắn chín đầu? Ta có thể nể mặt Xà Hoàng, không giết chết hắn.

Sắc mặt Lôi Địch thản nhiên cười:

- Còn có gì dễ nói hơn như vậy không? Lần trước, thê tử ta bị ngươi phái người tới đánh trọng thương. Bản thân ta quấn vào trong chiến đoàn không cách nào bảo vệ nàng. Lúc này đây, bảo ta mở mắt trừng trừng nhìn con rể của ta bị ngươi giết chết? Bảo ta mặc cho nữ nhi của ta thương tâm sao? Vậy ta sống còn có ý nghĩa và giá trị nữa sao?

- Nếu không, vậy ngươi cũng đi chết đi.

Càn Chiến Huyền đột nhiên tiến lên trước một bước, giơ tay lên. Một chưởng mang theo trọng lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bao phủ ở xung quanh Lôi Địch. Mặt đất liền sụp xuống. Phía dưới xuất hiện một khu vực hình tròn cực lớn.

- Lôi Địch ta cũng là cường giả nhập thánh.

Thanh kiếm Thiên Lô chợt ngân vang. Kiếm quang bắn ra bốn phía. Vô số khí lưu trọng lực chỉ trong nháy mắt đã bị hóa giải hoàn toàn, trong ánh sáng hóa thành từng con hỏa long. Chúng hội tụ tại một chỗ trở thành một đầu sói lửa thật lớn, phá vỡ Khôn đấu kỹ của Càn Chiến Huyền, lao thẳng ra ngoài.

So với con sói lửa cực lớn, thân thể Càn Chiến Huyền dường như trở nên nhỏ bé. Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, hai đầu gối không gặp

có di chuyển, thân thể bay lên không một chưởng đánh vào trán của con sói lửa. Con sói lửa hung bạo đến mức dường như có thể đốt cháy toàn bộ tái ngoại, trong nháy mắt đã biến mất.

- Tật Phong Hỏa Lang Kiếm lại có tiến bộ.

Hai tay Càn Chiến Huyền chắp ở sau lưng, thân thể lơ lửng trên không trung mắt nhìn xuống Lôi Địch trên mặt đất:

- Nhưng lẽ nào ngươi đã quên, bộ đấu kỹ này là ta tặng cho ngươi? Nó có khuyết điểm gì ta hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác. Cho dù ngươi nhập thánh...

- Cũng vẫn quá nhỏ bé.

Càn Chiến Huyền khẽ lắc đầu:

- Nhập thánh có ba giai đoạn Hư Thánh, Thực Thánh, và Đồng Chân Thánh. Ngươi chẳng qua chỉ là chiến sĩ mới vừa tiến vào Hư Thánh, ngay cả cái gì là hư, cái gì là thực, ngươi còn không biết rõ, đã muốn khiêu chiến với ta sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách. Lôi Địch, ta nể tình ngươi là người đầu tiên trong các chiến sĩ bình thường nhập thánh, sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tránh ra, hoặc là chết.

Ai cũng không ngờ được, sau nhập thánh còn có sự khác biệt như vậy!

Đoạn Phong Bất Nhị kinh ngạc nhìn Lôi Địch. Hắn vốn tưởng rằng vị đại thúc này đến đây, cho dù không cách nào chiến thắng được Càn Chiến Huyền, nhưng chí ít có thể tạm thời ngăn cản hắn, để mọi người chạy thoát, đi đến bát hoang tự sinh tự diệt.

Hôm nay xem ra, Lôi Địch dù đã nhập thánh vẫn không cách nào đối chiến với Càn Chiến Huyền

- Hư? Thực...

Lôi Địch hờ hững lắc đầu:

- Cái này… thật sự cần phân rõ sao? Mấy năm nay, động lực sống của ta đơn giản chỉ có hai điều. Một là bảo vệ nữ nhi của ta, tìm ra hung thủ và giết chết hắn! Hôm nay, ta đã tìm được hung thủ, ngươi cho rằng ta sẽ rời đi sao?

- Ngươi đánh không thắng, ngươi vinh quang chung quy vẫn là chiến trường Nhân Ma.

Càn Chiến Huyền thở dài:

- Bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp. Ta rất ít khi coi trọng một chiến sĩ bình thường. Ngươi là người đầu tiên không để cho ta thất vọng...

- Đánh không thắng thì không đánh sao?

Lôi Địch đột nhiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Thanh kiếm Thiên Lô trong tay phát ra ánh sáng chói lòa chưa bao giờ có. Vô số hỏa diễm quấn trên thân kiếm, thánh hỏa hồn vực thiêu đốt xung quanh. Từng tiếng kiếm reo nghe giống một bài ca trấn hồn bi tráng.

- Đoạn Phong Bất Nhị, dẫn Càn Kình rời khỏi đây.

Giọng nói của Lôi Địch vô cùng bình tĩnh:

- Liều sinh mạng để chiến đấu, bao giờ cũng sẽ sáng tạo kỳ tích. Cứ ở Vĩnh Lưu Thành chờ ta. Ta sẽ ngăn cản hắn, sau đó thành công rời khỏi đây.

Càn Chiến Huyền đứng lơ lửng trên không trung để mặc Đoạn Phong Bất Nhị cõng Càn Kình bước đi, trước sau vẫn không có bất kỳ động tác gì

- Ngươi là chiến sĩ khiến ta tán thưởng. Ta cho ngươi cơ hội phát ra một đòn thiêu đốt tất cả lực lượng của mình để đối phó với ta. Thánh hỏa hồn vực, tinh hoa chém giết kẻ địch thiêu đốt tính mạng của kẻ địch, phát huy thực lực mạnh hơn. Hồn vực này thích hợp để quần chiến, không thích hợp với một đấu một! Hôm nay, ngươi chỉ có thể thiêu đốt tính mạng của mình để chiến đấu với một mình ta.

Thánh hỏa hồn vực! Hồn vực của Lôi Địch rất đặc biệt,điều kỳ lạ nhất để chém giết, thiêu đốt sinh mạng của kẻ địch, trong nháy mắt đã tăng cường chiến lực của mình, thiêu đốt tính mạng lực của mình thậm chí có thể phát ra chiến lực siêu cường gấp mười lần, hai mươi lần. Nhưng thiêu đốt tính mạng càng nhiều cũng sẽ tiêu hao càng nhiều, thậm chí... kết cục sẽ là tử vong.

- Bỏ ra! Ta không đi!

Càn Kình cũng không nói những lời như vậy. Dưới tình huống này, nếu nói ra những lời như vậy, có vẻ quá ấu trĩ. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lôi Địch. Hôm nay tình huống thế nào cũng không thể thay đổi được quyết định của đại thúc. Nếu tiếp tục ấu trĩ ở lại chỗ này, chỉ làm cho đại thúc thêm phiền phức.

- Còn muốn chạy sao?

Càn Chiến Huyền giơ một ngón tay lên. Trong nháy mắt, ma pháp cường đại từ trên không trung rơi xuống. Khí tức lạnh như băng trong phút chốc quấn quanh thân thể của mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui