Sất Trá Phong Vân

Nhưng khi nghe nói Càn kình có thể sửa được tế đàn khổng lồ phức tạp thứ hai này, hắn vẫn không cách nào nhịn được sự khiếp sợ khi tiếp nhận đáp án này.

Không phải không có minh văn sư nào ở Bàn gia từng cân nhắc qua vấn đề cải thiện lại tế đàn thứ hai một chút. Nhưng tế đàn kia thật sự quá phức tạp. Bất kỳ một minh văn sư nào nhìn thấy tế đàn này, sợ rằng nghiên cứu suốt đời cho đến lúc chết, có thể nghiên cứu hiểu rõ tế đàn này rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không, cũng đã là một vấn đề.

Sửa lại?

Về phương diện này, Bàn Hoành Cơ đã sớm tuyệt vọng đối với các minh văn sư trong gia tộc. Cho dù là mời được hội trưởng đại nhân của tổng nghiệp đoàn minh văn sư tại hoàng triều Chân Sách, Xà Hoàng cũng không cho rằng sẽ có khả năng nào.

Tế đàn thứ hai được thiết kế khổng lồ khác thường. Mỗi lần Bàn Hoành Cơ nhìn thấy tế đàn này, đều cảm thấy vô cùng bội phục đối với trí tuệ của các bậc tiên bối trong gia tộc, đồng thời tự chế giễu sự bất tài của mình.

- Ta nhớ Càn Kình đã từng nói, chỉ cần điều chỉnh lại một chút, đại thúc đi vào một lần cũng có thể chữa trị được những vấn đề trước đây.

Đoạn Phong Bất Nhị lại đi về phía ngoài cửa:

- Hình như là nói như vậy.

Bàn Hoành Cơ không nghĩ tới chuyện tiếp tục ngăn cản Đoạn Phong Bất Nhị.

Vấn đề chữa trị! Giác mộng này đã sớm bị nghiền nát, vào giờ phút này lại một lần nữa được thiêu đốt. Chỉ có người thật sự trải qua cảm giác đau đớn này mới biết được, loại đau khổ này là chuyện khó chịu đựng tới mức nào.

Chỉ có điều...

Tay Bàn Hoành Cơ giơ lên chống cằm.


Tiêu trừ tai hoạ ngầm, cứu tất cả chiến sĩ huyết mạch của gia tộc huyết mạch rắn chín đầu sau này? Chuyện lớn như vậy, phải trả giá rất lớn mới có thể làm được? Càn Kình sẽ đưa ra điều kiện thế nào?

- Được rồi, nếu như đại thúc đi tìm Càn Kình, không cần nói vòng vo, trực tiếp nói rõ là được.

Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nói:

- Càn Kình, về phương diện này thật ra vẫn rất hào phóng.

Bàn Hoành Cơ cười nhìn theo bóng lưng của Đoạn Phong Bất Nhị. Bản thân mình đã thành thói quen, bất cứ chuyện gì cũng suy nghĩ tới phương diện lợi ích trước tiên, lại quên mất tính cách của Càn Kình thế nào.

Người trẻ tuổi này là loại người xương cứng nếu như ngươi thật tình đối xử tốt với hắn, hắn sẽ đối xử tốt lại với ngươi gấp trăm lần. Ngươi đối xử với hắn không tốt, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi có quyền lực, có thực lực, có thế lực mà nịnh nọt ngươi.



Xương cứng?

Á Đương Tư nhìn bóng lưng Càn Kình uống thuốc khôi phục đầu khớp cánh tay khẽ cười. Cả cánh tay gần như hoàn toàn nát bấy, nhưng vẫn có thể duy trì sắc mặt bình thản, uống thuốc vào.

- Cảm ơn lão sư.

Càn Kình khom lưng cung kính cúi đầu về phía Á Đương Tư:

- Lão sư, hôm nay tâm tình ta không tốt, muốn xin người đi tới núi phía tây một chút.

Sắc mặt Á Đương Tư rõ ràng lộ vẻ sửng sốt. Từ trước tới nay tên tiểu tử này chưa từng xin nghỉ. Không ngờ ngày hôm nay hắn lại chủ động xin nghỉ? Hơn nữa trên trán hắn dường như có một sự tối tăm nói không nên lời... Lẽ nào...

- Ngươi ngưng luyện Đấu Hồn?

Long mày Càn Kình rướn lên, thần sắc kinh ngạc nhất thời trở về sự trầm tĩnh lúc đầu. Đại thúc Ân Lạp Khắc biết Tứ Hỏa rốt cuộc là thế nào. Đại thúc Á Đương Tư biết cũng không có gì kỳ quái. Xem ra mỗi lão sư đều biết Tứ Hỏa là cái gì, lại không có người nào nguyện ý nhắc tới.

Tứ Hỏa... Đó là đau thương lửa giận...

- Nếu ngưng luyện Đấu Hồn...

Á Đương Tư phất tay:

- Ngươi đi vào núi phía tây giải sầu một chút đi. Về phần Âu Lạp Lạp và mấy lão sư khác, ta sẽ giúp ngươi xin nghỉ.

Càn Kình lại hướng về phía lão sư Á Đương Tư cung kính cúi đầu. Khi đi ra cửa phòng, hắn đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn Á Đương Tư đang đứng trước bàn làm việc.

- Sao vậy?


Á Đương Tư nghi hoặc nhìn Càn Kình. Tại sao ánh mắt của tiểu tử lại không giống với mọi khi?

- Lão sư...

Càn Kình yên lặng nhìn Á Đương Tư một hồi mới nói:

- Ta… có thể ôm lão sư một chút không?

- Ôm? Ta sao?

Á Đương Tư ngây người một hồi, sau đó trên mặt chợt lộ ra một nụ cười ấm áp. Đồ đệ của mình lớn thế này, xem ra dường như là một người đơn giản lại rất coi trọng tình nghĩa.

- Đến đây đi! Ôm một chút.

Càn Kình đi về phía Á Đương Tư đang giang hai cánh tay ra. Hắn ôm lấy lão sư Á Đương Tư, cảm nhận cái lưng dày rắn chắc, có phần không khống chế được tình cảm của mình, nước mắt lại lưng tròng. Mình cùng đại thúc Lôi Địch đã quen biết từ lâu, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghiêm túc ôm một chút.

Chờ tới lúc muốn ôm, rốt cuộc lại là tâm nguyện thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng không cách nào hoàn thành được.

Có một số việc, khi nó bên cạnh người có thể dễ dàng làm được, nhưng không biết quý trọng thực hiện. Có vài người, bình thường khi ở bên cạnh, có thể ít khi quan tâm, nhưng không biết quý trọng quan tâm một chút, bao giờ cũng phải chờ tới lúc mất đi... mới có thể...

- Tiểu tử, nam nhân cũng có quyền được khóc.

Á Đương Tư nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Càn Kình:

- Không cần phải chịu đựng.

Càn Kình dùng sức cắn môi khẽ gật đầu một cái, nước mắt không nhịn được nữa từ khóe mắt chậm rãi chảy ra ngoài.


- Đi thôi, cứ vào trong núi phía tây ở lại một ngày.

Á Đương Tư lại vỗ vào sau lưng Càn Kình nói:

- Tiểu tử, nếu là một nam nhân, vĩnh viễn giữ bi thương tưởng nhớ ở trong lòng. Cuộc sống không bi thương là cuộc sống không hoàn chỉnh. Cuộc sống không để ý tới bi thương lại càng không hoàn chỉnh.

Càn Kình không biết mình đã đi ra khỏi gian nhà của Á Đương Tư như thế nào. Hắn càng không biết mình đã đi ra khỏi thôn trang như thế nào. Chỉ có giây phút khi hắn bị sói hoang nhìn chằm chằm vào thân thể, ý thức của hắn mới bắt đầu khôi phục.

- Ngày hôm nay, tâm tình ta không tốt.

Càn Kình giơ tay lên đánh chết con sói hoang vừa lao tới. Hắn nhìn về phía ngọn núi phía tây khổng lồ cách đó không xa, ngọn núi nhìn không thấy đỉnh kia:

- Ta muốn leo núi. Ta phải leo đến đỉnh núi, đi xem phong cảnh xung quanh đây một chút. Ngày hôm nay, ai ngăn cản ta, ta giết kẻ ấy!

Một đêm, trong thời gian suốt một đêm, tất cả tinh thần lực của Càn Kình chỉ chú ý tới đỉnh củ ngọn núi phía tây. Gặp phải bất kỳ dã thú ma thú nào, hắn cũng tuyệt đối không tiến hành bất kỳ hành động tránh né trốn chạy nào. Hắn chỉ biết chém giết, sau đó tiếp tục đi lên.

Ma thú bình thường hắn không nắm chắc sẽ đánh thắng, vào giờ phút này dường như đã biến thành yếu ớt.

Trong thời gian một đêm, Càn Kình không thật sự leo được đến đỉnh núi, nhưng lại giết chết không ít ma thú bình thường tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc.

Rời khỏi thế giới vô tận, Càn Kình cảm nhận toàn thân đều truyền tới đau đớn. Tuy rằng chết ở trong thế giới vô tận sẽ không chết thật sự, nhưng cảm giác đau đớn này lại thật sự mang theo từ trong thế giới vô tận ra ngoài.

Một đêm này, toàn thân Càn Kình gần như không có chỗ nào không bị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận