Sất Trá Phong Vân

- Thật ra, rất đơn giản! Càn Kình đã giết chết Thiên Luyện Linh Quan, trở thành người đứng đầu trong Bách Chiến Bảng. Ta nghĩ mười người đứng đầu Bách Chiến Bảng, ngoại trừ sư vương ngủ say không có ở đây ra, chắc không ai sẽ chịu phục thứ hạng này của hắn chứ?

Thái Thản Thiết Mạc hoàn toàn không che giấu suy nghĩ của mình gật đầu một cái. Bản thân mình cũng là một người luôn tích cực rèn luyện, chuẩn bị khiêu chiến với Thiên Luyện Linh Quan bất kỳ lúc nào. Nhưng không nghĩ tới, mình lại bị Càn Kình giành khiêu chiến trước.

- Cho nên, ta nói với Càn Kình, nếu như ngươi không sợ phiền phức, mỗi ngày tiếp nhận khiêu chiến của mười người đứng đầu. Nếu như ngươi thấy phiền phức...

Mộc Nột Chân Sách khẽ mở chiếc quạt giấy trong tay ra, nhẹ nhàng phe phẩy, khiến mái tóc dài của hắn thoáng tung bay:

- Dứt khoát, mời tất cả mười chiến sĩ đứng đầu tới, đánh một lần duy nhất với tất cả là được rồi. Cho nên, hắn đã áp dụng lời đề nghị của ta.

- Hắn muốn xa luân chiến sao?

Thái Thản Thiết Mạc hừ lạnh một tiếng:

- Ta sẽ không cần chiếm tiện nghi này của hắn!

- Không không không. Hắn không cần phải xa luân chiến.

Mộc Nột Chân Sách khoát cánh tay:


- Hắn muốn một mình đánh với một đám các ngươi, một lần đánh xong sẽ tiết kiệm phiền phức.

- Một lần đánh với một đám?

Thân thể Thái Thản Thiết Mạc có phần chấn động. Hắn nhìn chằm chằm vào Mộc Nột Chân Sách, trong mắt lớn như mắt trâu lộ ra chiến ý và phẫn nộ. Lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể phát ra!

Mộc Nột Chân Sách từ trên ghế salon đứng lên cười đi ra ngoài cửa. Hắn hoàn toàn không để ý tới sự phẫn nộ của Thái Thản Thiết Mạc:

- Ngươi làm việc của ngươi, ta đi về Hồng Lưu Chiến Bảo chơi trước. Không biết lần này Phần Đồ Cuồng Ca quay về trường học gửi thư mời xong chưa?

..

- Xin hỏi Phần Đồ Cuồng Ca ở nơi này phải không?

Lễ tân của Hồng Lưu Chiến Bảo ngẩng đầu nhìn chiến sĩ trung niên trước mắt, ban đầu sắc mặt có chút nghi ngờ, sau đó đột nhiên trở nên kính trọng. Lễ tân vội vàng đứng lên cúi đầu chào người chiến sĩ trung niên vừa xuất hiện ở trước mắt theo đúng tiêu chuẩn quân lễ!

Chiến sĩ thế gia Phần Đồ! Đây là đại cờ tinh thần và kiêu ngạo của chiến sĩ bình thường trong nhiều năm qua! Chỉ cần chiến sĩ trong lòng có vinh quang và nhiệt tình đối với chiến sĩ bình thường, khi nhìn thấy trang phục của chiến sĩ thế gia Phần Đồ, đều sẽ chủ động cúi chào.

Điều này đã trở thành một quy định cũng không có văn bản rõ ràng, nhưng so với rất nhiều văn bản quy định pháp luật rõ ràng, còn được áp dụng nghiêm ngạt hơn.

- Chào người! Chiến sĩ thế gia Phần Đồ tôn kính. Phần Đồ Cuồng Ca quả thực đang ở tại Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta, không biết ngài tới tìm hắn có chuyện gì?

Chiến sĩ trung niên trả lại cho chiến sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo một nghi thức cúi chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội, thần sắc hiền hoà nói:

- Ta theo mệnh lệnh của gia chủ tôn kính, đến đây tìm Phần Đồ Cuồng Ca về nhà, xem có thể giúp một chuyện hay không.

Giúp đỡ? Đám Phần Đồ Cuồng Ca có thể giúp được chuyện gì?

Chiến sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo sửng sốt, nhưng ngay sau đó sắc mắt nhất thời hiểu ra. Càn Kình!

Lần này người thế gia Phần Đồ thật sự muốn tìm không phải là Phần Đồ Cuồng Ca, mà là Càn Kình! Chỉ bởi vì hiện tại Phần Đồ Cuồng Ca và tên Càn Kình đã liên hệ chặt chẽ với nhau, cho nên thế gia Phần Đồ so với tìm Càn Kình, không bằng tìm Phần Đồ Cuồng Ca còn đơn giản hơn.

Chỉ có điều, thế gia Phần Đồ tìm Càn Kình vì chuyện gì vậy?


Chiến sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo rất nghi ngờ nhíu mày nói:

- Hiện tại, Phần Đồ Cuồng Ca đã đi ra ngoài đưa thư mời, rất nhanh sẽ trở về. Vậy không bằng, ngài tới bên trong chiến bảo nghỉ ngơi một chút trước. Bạn của Phần Đồ Cuồng Ca, phó hội trưởng Càn Kình vừa vặn đang ở đây. Nếu không ngài gặp hắn trước một chút?

- Càn Kình sao?

Trên mặt chiến sĩ trung niên lộ vẻ nôn nóng:

- Tốt, làm phiền ngài dẫn đường.

- Được, mời ngài đi bên này.

Chiến sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo đi ở phía trước, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên chút hiếu kỳ. Phần Đồ Cuồng Ca đi đưa thư tương đối sớm. Theo đạo lý mà nói, hắn hẳn đã đưa thư xong rồi. Tại sao đến giờ còn chưa về? Lẽ nào hắn đã gặp phải chuyện gì sao?

Học viện chiến tranh Chinh Phạt vẫn như mọi ngày vô cùng yên tĩnh. Chỉ có điều bầu không khí bên trong học viện lại khẩn trương hơn nhiều so với mấy ngày trước đó. Khắp nơi đều lộ ra một sự cạnh tranh.

Trên đường Phần Đồ Cuồng Ca quay trở về Hồng Lưu Chiến Bảo, hắn quan sát vườn trường vốn rất quen thuộc, hôm nay lại có phần xa lạ nói không nên lời. Nếu như không phải gặp Càn Kình, mình chắc hẳn đang sống ở trong trường, cố gắng nâng cấp thực lực của mình và học tập các loại tri thức, chứ không phải chạy loạn ở khắp nơi, gặp các loại chuyện như vậy.

Đương nhiên, nếu như không phải gặp được những chuyện như vậy, có lẽ thực lực của mình còn không mạnh mẽ bằng một nửa mình bây giờ.

Trên lôi đài, cách đó không xa, hai học viên hệ chiến sĩ mặc áo giáp giáp đang giao đấu so tài. Từng tiếng quyền cước va chạm vào nhau phát ra. Hiển nhiên bầu không khí tranh đấu của hai bên đã đạt đến cao trào.

Phần Đồ Cuồng Ca thấy hai người đang giao đấu trên lôi đài, hắn khẽ cười chỉ lắc đầu không nói gì.


Nếu như mình không phải cùng Càn Kình chạy loạn khắp nơi, gặp được những cuộc đấu lần nào cũng gần như sẽ phải chết, trải qua vô số nguy hiểm, tự mình bị các loại vết thương nặng, có thể mình cũng sẽ giống như những học viện đang đứng xem chiến ở phía dưới lôi đài cho rằng hai người phía trên lôi đài kia đang đánh nhau rất ác liệt. Hẳn là mình cũng sẽ giống như các học viên đó, rất hăng hái lớn tiếng không ngừng trầm trồ khen ngợi hai người phía trên lôi đài.

Nhưng hôm nay, Phần Đồ Cuồng Ca tối đa chỉ có thể thoáng tươi cười cổ vũ cho hai học viên đang hăng hái giao đấu trên lôi đài kia một chút mà thôi.

Đối chiến như vậy chỉ có một chút sát khí va chạm, ít tới mức thậm chí khiến người ta khó có thể cảm giác được. Thoạt nhìn giống như đám tiểu hài tử chơi với gia gia.

A?

Phần Đồ Cuồng Ca đột nhiên lại cười tự giễu cợt mình. Thật không nghĩ tới, mình ra ngoài chỉ trong một thời gian một năm ngắn ngủi, lại thật sự trưởng thành nhiều như vậy. Rõ ràng này tất cả những người trên lôi đài kia đều cùng tuổi với mình, thậm chí có lẽ trong số những học viên đứng xem cuộc chiến phía dưới lôi đài còn lớn tuổi hơn mình một chút, nhưng ánh mắt hai bên đã là hai cảnh giới hoàn toàn khác xa nhau.

Ầm!

Trên lôi đài lại vang lên một tiếng động khẽ. Một học viên bị đá trúng một cước vào ngực, liên tục lui về phía sau mấy bước, sau đó ngã xuống khỏi lôi đài. Hắn giơ tay lên, xoa phần ngực bị đạp vỡ lớp giáp phòng ngự, đứng dậy nói:

- Ngươi thắng. Nhưng đến cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, thời điểm chúng ta lại gặp nhau lần nữa, ta nhất định sẽ thắng ngươi.

Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sao?

Phần Đồ Cuồng Ca ngẩn người ra. Mấy ngày này có quá nhiều chuyện phát sinh, khiến mình thậm chí đã quên mất còn có chuyện cuộc tranh tài Tân Nhân Vương này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận