Sất Trá Phong Vân

Không sai! Đấu Hồn vào cơ thể, cũng không xoá sạch được đấu tâm của Phần Đồ Cuồng Ca. Đấu Hồn là Đấu Hồn, đấu tâm là đấu tâm!

Ầm ầm ầm...

Đấu tâm hoàng kim của Phần Đồ Cuồng Ca từ từ lớn lên. Sau đó trong nháy nó biến thành no đủ dị thường. Một vết nứt xuất hiện phía mặt ngoài của đấu tâm hoàng kim. Sau một khắc...

Ầm ầm!

Trong cơ thể Phần Đồ Cuồng Ca lại phát ra một tiếng động rất lớn. Trong phút chốc đấu tâm hoàng kim phá xác, xuất hiện một pho tượng kim nhân! Đấu hồn kim nhân vô cùng cao lớn. Hình dạng của nó có vài phần tương tự như vẻ ngoài của Phần Đồ Cuồng Khiếu, lộ vẻ tự tin, cường đại!

Đấu Hồn của Phần Đồ Cuồng Ca thức tỉnh khiến hắn cũng tỉnh lại. Chỉ có điều khi hắn thức tỉnh lại, thấy khuôn mặt Phần Đồ Cuồng Khiếu ở trước mắt hắn đang nở nụ cười nhắm hai mắt lại.

- Ca... Ca... Ca!

Giờ phút này, hai ma đạo khí cấm tham chính thuật căn bản không cách nào áp chế được hai Đấu Hồn. Một trong hai Đấu Hồn đó thậm chí còn là Phần Đồ Cuồng Ca ở trong trạng thái bán thánh.

- Ma đạo khí đáng ghét! Biến mất cho ta!

Hai tay Phần Đồ Cuồng Ca nắm lấy hai ma đạo ký quấn ở trên người Cuồng Khiếu. Đấu khí Đại Chân Kim điên cuồng hấp thu kim khí phía trên.

Những kim loại kiên cố, trong chớp mắt giống như trải qua mấy năm không người quản lý, phía trên xuất hiện những vết rỉ rét loang lổ.


- Biến mất cho ta! Biến mất! Biến mất!

Kim nhân không ngừng lóe ra từng đợt quang mang. Những vết loang lổ trên ma đạo khí cũng càng lúc càng nhiều hơn. Dần dần... Dần dần...

Ầm...

Phần Đồ Cuồng Ca chặt lên chỗ ma đạo khí phát sinh những vết rỉ rét loang lổ. Từng ma đạo khí rất nhanh đã bị chặt gãy. Cấm tham chính thuật mất đi điểm hấp thu nhất thời trào về phía hai vai nắm giữ ma đạo khí cấm tham chính thuật. Mất đi sự chống đỡ, trợ giúp của tham chính thuật thân thể Phần Đồ Cuồng Khiếu chậm rãi ngã xuống mặt đất.

- Ca!

Phần Đồ Cuồng Ca tháo bỏ ma đạo khí gắn trên người, hai tay ôm lấy thân thể Phần Đồ Cuồng Khiếu chạy nhanh về phía địa đạo thông lên trê, cao giọng gọi:

- Càn Kình... Càn Kình... Càn Kình!

Đấu Hồn thật lớn phá đất lao ra. Càn Kình nhìn thấy hai Đấu Hồn phía sau lưng Phần Đồ Cuồng Ca, hắn thoáng sửng sốt. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Phần Đồ Cuồng Khiếu tái nhợt, hắn nhất thời hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Phần Đồ Lãng nhìn thấy Đấu Hồn phía sau lưng Phần Đồ Cuồng Ca, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó là bi thương. Điều này đại biểu cho cái gì? Hắn làm sao có thể không biết được?

Mộc Nột Chân Sách đóng quạt giấy trong tay, nhìn Phần Đồ Cuồng Khiếu đã hôn mê. Hắn giơ ngón tay cái lên nói:

- Hiện tại xem ra, ngươi nhập ma chính là vì điều này? Ngươi nói hắn là một ca ca tốt? Hay là một ca ca xấu?

Đoạn Phong Bất Nhị không biết nên trả lời vấn đề của Mộc Nột Chân Sách như thế nào. Phần Đồ Cuồng Ca nhận được lực lượng mà nằm mộng cũng muốn lấy được. Trong nháy mắt thực lực hắn thậm chí trở thành một trong những tồn tại đỉnh phong trong đoàn thể nhỏ này. Đây chính là một phần lễ vật rất lớn do Phần Đồ Cuồng Khiếu đưa cho hắn.

Đồng thời, đây cũng là một phần trách nhiệm nặng nề tới mức nào? Phần Đồ Cuồng Ca nhận được lễ vật như vậy, hắn nên đối mặt như thế nào?

- Đừng nóng vội, còn cứu được.

Càn Kình nhìn vẻ mặt Phần Đồ Cuồng Ca hốt hoảng:

- Chỉ có điều, tính mạng sợ rằng không sống được quá một năm...

- Không quá một năm sao?

Phần Đồ Cuồng Ca nhìn Phần Đồ Cuồng Khiếu đã rơi vào trạng thái hôn mê:


- Ta trả lại Đấu Hồn cho hắn...

Phần Đồ Cuồng Ca còn chưa dứt lời, mông liền bị đá trúng một cước. Dưới tình huống không phát giác, hắn liền bay thẳng đập xuống mặt đất. Khi quay đầu lại, hắn thấy Mộc Nột Chân Sách đang chậm rãi thu hồi chân vừa đá ra:

- Ngươi xem Đấu Hồn là cái gì? Là rau cải trắng tùy các ngươi chơi đùa sao? Đưa Đấu Hồn cho hắn? Hiện tại hắn hoàn toàn không có đấu khí, ngươi đưa Đấu Hồn cho hắn, trong nháy mắt có thể giết chết hắn!

- Tặng Đấu Hồn, đấu tâm đều là một loại giao phó tính mạng.

Mộc Nột Chân Sách lạnh lùng nhìn Phần Đồ Cuồng Ca:

- Ngươi không tự hỏi, làm sao hoàn thành được sự giao phó này, lại suy nghĩ tới chuyện trả lại gì đó sao? Ngươi tống Đấu Hồn ra, thế gia Phần Đồ liền có hai chiến sĩ trẻ tuổi xong đời. Sao ngươi không hỏi gia gia ngươi một chút, hắn lớn tuổi như vậy có thể chịu đựng được điều đó hay không?

Phần Đồ Cuồng Ca nhìn Phần Đồ Lãng. Trong lúc nhất thời, lão già tóc trắng này có phần già đi rất nhiều. Người này đã từng trải nhiều lần kề cận với cái chết cũng chưa từng rơi lệ, nhưng lúc này khóe mắt đã sớm ướt.

- Thế gia Phần Đồ, được rất nhiều chiến sĩ bình thường đặt kỳ vọng...

Khuôn mặt Phần Đồ Lãng trở nên nghiêm trọng:

- Ta không biết Cuồng Khiếu sẽ làm như vậy, nhưng nếu như ta biết, có lẽ ta cũng không cách nào chịu đựng được trước mê hoặc như vậy... Cuồng Ca, đại ca ngươi sống được không đầy một năm nữa, vẫn không nên trả Đấu Hồn lại. Ngươi biết bây giờ điều ngươi thật sự nên làm cho hắn là gì không?

Phần Đồ Cuồng Ca thoáng cứng người.

Nên làm gì? Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương!

Càn Kình nhìn Phần Đồ Cuồng Khiếu đang mê man trong lòng mình khẽ thở dài. Thế gia Phần Đồ gánh vác tất cả hy vọng của chiến sĩ bình thường, nhìn như rất vẻ vang, nhưng có ai biết phía sau sự vẻ vang đó là máu của bao nhiêu nhiêu, dùng cả tính mạng của mình, liều mạng đọ sức, giữ lại!


Trong lúc bất tri bất giác, gia tộc này đã không chỉ đơn thuần thuộc về dòng họ Phần Đồ nữa, mà thuộc về tất cả chiến sĩ bình thường.

So với Chiến Đường cao cao tại thượng rất khó nhìn thấy, thế gia Phần Đồ có lực tương tác đáng sợ hơn, cũng càng thật hơn.

Sau khi đổ một ít thuốc kéo dài tính mạng vào trong miệng Phần Đồ Cuồng Khiếu, Càn Kình đứng dậy hỏi:

- Gia chủ tiền bối, xin hỏi phòng thuốc của các ngài ở chỗ nào. Thuận tiện nói cho dược sư nơi đó một tiếng, Càn Kình phải chế thuốc, mong bọn họ phối hợp giúp đỡ không nên quấy rầy.

- Đi bên này.

Phần Đồ Lãng đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại tò mò nhìn Càn Kình. Tại sao người trẻ tuổi này lại muốn mình nói cho người khác biết là Càn Kình tới điều chế thuốc? Hắn thoạt nhìn không giống như một người thích khoe mẽ.

- Lão gia gia, ngài không phải là dược sư không biết.

Đoạn Phong Bất Nhị đi theo bên cạnh Càn Kính:

- Dược sư đều là một đám gia hỏa rất kiêu ngạo. Nếu như không nói với bọn họ biết Càn Kình tới điều chế thuốc, chắc hẳn đám gia hỏa kia sẽ muốn xông lên khiêu khích, thậm chí nói phải do chính mình điều chế thuốc cho cháu trai của lão gia gia.

Lúc này Phần Đồ Lãng mới nhớ tới, thời điểm mỗi lần có dược sư mới gia nhập vào gia tộc, bao giờ cũng có một vài dược sư qua giao lưu so tài. Mỗi lần đều ầm ĩ suốt mấy ngày. Bởi vì mình quá quan tâm tới tôn tử, trong lúc nhất thời đã quên mất điều này.

Càn Kình, hai chữ này đã theo sự tuyên truyền Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ, cùng với áp lực của Kích Lưu Phi Kính từ phía bên Ma tộc truyền tới, dần dần tạo thành uy lực giống như ma chú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận