Sất Trá Phong Vân

- Bây giờ ngươi biết rõ phương diện này có vấn đề, sẽ lựa chọn không đi lấy sao?

Mộc Nột Chân Sách nở nụ cười. Mình quá quan tâm tới vấn đề âm mưu này, lại bỏ quên một vấn đề quan trọng khác. Dó chính là bất kể thế nào mọi người đều muốn đi lấy. Đó là một bộ thánh khí! Cho dù biết là âm mưu, có vấn đề, mọi người cũng sẽ vì nó mà thử đánh một trận.

Không vì cái gì khác, cho dù là vì cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, cũng phải một lần đọ sức!

Đến thời điểm cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, người của các đại gia tộc trong thế hệ trước tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự keo kiệt nào. Bọn họ nhất định sẽ toàn lực trợ giúp các thế hệ trẻ giành chiến thắng trong trận thi đấu lớn.

Trước đây chính là như vậy, lần này càng quan trọng hơn. Đó chính là lực lượng huyết mạch chung cực mạnh nhất. Cuộc chiến đấu chắc chắn sẽ tàn khốc hơn bất kỳ một cuộc chiến nào trước đó.

Thánh khí, nhất định sẽ xuất hiện ở trên lôi đài Tân Nhân Vương! Đó là nhờ nội tình của đại gia tộc hùng hậu. Đây cũng chính là sự thiếu hụt của đám người Càn Kình.

Mặc dù Càn Kình có thể rèn ra Hồn Binh, nếu như không cần nó để nhập thánh mà trong trường hợp tác chiến, có thể vượt qua được trang bị Đấu Binh, nhưng không cách nào vượt qua được thánh khí!

Hồn Binh ở trước mặt thánh khí, mức độ chênh lệch trong đó thật sự quá lớn. Điều đó cũng giống như sự chênh lệch giữa cường giả Đấu Hồn đỉnh phong và cường giả nhập thánh.

- Biển cát cổ hoang, từ trước tới nay nghe đồn chính là nơi có vô số bảo tang. Cho dù bảo tàng này là giả...

Càn Kình cười:

- Chúng ta còn có thể tìm bảo tang khác. Ta nghĩ thế gia Phần Đồ cũng không thiếu cách để phân biệt xem bản đồ bảo tang là thật hay là giả?

- Vậy cũng được. Có cơ hội vì sao lại không thử một chút. Hơn nữa bản thân chất liệu của tấm lá chắn khiến người ta thực sự hiếu kỳ.

Mộc Nột Chân Sách quan sát ấm trà bên cạnh tay Càn Kính:

- Ta nghĩ đến, dùng tấm lá chắn tốt với chất liệu tốt như vậy để giăng bẫy, thực sự cũng có phần quá lãng phí? Chí ít, bên trong phải có thứ gì đó thật sự mới đúng.

Càn Kình vẫn quan sát một nửa tấm lá chắn trong tay, trong đầu nhớ lại tình trạng của một nửa tấm lá chắn khác. Hắn không ngừng tiến hành so sánh nghiên cứu, đắm chìm trong trạng thái rèn giả tưởng.

Muốn rèn trang bị tốt hơn, không phải là không có đường tắt! Đó chính là quan sát trang bị tốt hơn!

Càn Kình ở trong thế giới vô tận, đã từng quan sát đại thúc Bố Lai Khắc rèn một bộ búa. Qua đó hắn đã hiểu được rất nhiều điều. Hiện tại hắn đã nắm chắc khả năng rèn Hồn Binh nhiều hơn một chút.

Hiện tại, hắn lại nhìn thấy nửa tấm lá chắn này, so sánh với nửa tấm lá chắn kia, Càn Kình chợt phát hiện ra, trước kia mình đã từng xem qua trong các bút kí rèn, có rất nhiều điều không có cách nào thật sự hiểu rõ, hiện tại chỉ trong nháy mắt này hắn đã hoàn toàn hiểu được.

- Hóa ra là như vậy... Hóa ra là như vậy...

Càn Kình không ngừng tặc lưỡi. Tuy rằng hắn không có bản lĩnh rèn thánh khí, nhưng bây giờ khả năng rèn Hồn Binh đã nắm chắc hơn rất nhiều so với trước đây. Tất cả những điều này phần lớn cũng không phải từ một nửa lá chắn trong lòng bàn tay, mà là một nửa tấm lá chắn trong cơ thể.

Một nửa tấm lá chắn bể nát dưới sự kích thích của một nửa tấm lá chắn trong lòng bàn tay, khiến Càn Kình hoàn toàn cảm nhận được quá trình rèn một nửa lá chắn này!

Trong sa mạc khô cạn, dung nham núi lửa cực lớn không ngừng phun trào tỏa ra khí lưu với nhiệt độ cực cao. Hơn mười cây búa khác nhau đánh vào các vị trí khác nhau của tấm lá chắn, giống như lời đại thúc Bố Lai Khắc đã từng nói vậy, một cây búa đánh không ra được trang bị đỉnh cấp thực sự.

Không có nguyên liệu đỉnh cấp, vĩnh viễn không có cách nào rèn ra trang bị đỉnh cấp.

Có rất nhiều nguyên liệu khiến Càn Kình nhìn thấy cũng có chút ước ao, không ngừng được tăng thêm vào trong tấm lá chắn...

Kỹ năng rèn này nhìn có chút quen mắt?

Càn Kình càng xem càng là nghĩ nhìn quen mắt. Cuối cùng trong lúc vô tình hắn chợt há hốc miệng. Đây không phải là kỹ năng mười tám búa thặng phong sao?

Chỉ có điều, có rất nhiều kỹ năng mình hoàn toàn chưa từng nhìn thấy!

Càn Kình chỉ biết năm búa trước. Hôm nay tất cả kỹ năng mười tám búa đều được sử dụng. Mỗi búa đánh xuống đều có thể nói là kỹ năng và khí thế chấn động thiên địa. Dường như chỉ cần người thợ rèn thật sự muốn, một búa như vậy đánh xuống cũng có thể khiến sông núi đứt lìa, sao trên trời phải lắc lư.

Dần dần, Càn Kình quên cả việc bên cạnh mình còn có người khác. Hắn cứ yên tĩnh nhìn tấm lá chắn phản chiếu ra quá trình rèn. Giờ phút này Đấu Hồn địa hỏa chi tâm đã ở hoàn toàn không khống chế được tình huống, không ngừng bốc lên. Đấu tâm thứ ba ngưng luyện ra Đấu Hồn lại một lần nữa bay lên, sinh ra một vòng xoáy hấp dẫn.

Dường như hình ảnh quá trình rèn này thu hút mạnh mẽ vào trong vòng xoáy. Chỉ có điều hình ảnh lần này không thể so sánh với đấu kỹ trước đây, có thể tùy ý bị vòng xoáy thu nạp.

Khó khăn... Đặc biệt có chút khó khăn!

Càn Kình thậm chí không phát hiện ra thân thể mình đã biến hóa, đã sớm tập trung vào trong đó.

Dần dần... Dần dần...

Càn Kình phát hiện không phải mình ở bên cạnh quan sát nữa. Không biết từ khi nào mình dường như thật sự tiến vào trong cơ thể của người thợ rèn kia, dường như mình chính là người thợ rèn kia vậy.

Quan sát, và thể nghiệm chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Loại cảm giác này gần như thể nghiệm thật sự, mỗi một lần đánh búa, Càn Kình đều cảm thấy xem thế là đủ đặc sắc rồi. Nhưng mỗi búa đánh xuống đều khiến hắn cảm giác có đột phá mới trong lĩnh ngộ đối với nghề rèn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Đoạn Phong Bất Nhị yên lặng, ngồi ở một bên nhìn Càn Kình, không phát ra bất kỳ tiếng động nào sợ quấy rối hắn.

Mộc Nột Chân Sách cũng duy trì sự quan tâm trong yên tĩnh. Trên mặt Càn Kính xuất hiện không phải là sự mờ mịt, mà là một trạng thái cảm ngộ đặc biệt. Tuy rằng không biết loại cảm ngộ này là do kích phát từ nơi nào, nhưng nếu xuất hiện trạng thái cảm ngộ, tốt nhất không nên động vào hắn.

Cảm ngộ là một loại trạng thái rất đặc biệt, có khả năng rất lâu cũng không thể gặp được một lần. Mỗi lần gặp được sẽ luôn có đột phá mới.

Cây búa!

Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Đấu Hồn mặc khôi giáp màu đen phía sau lưng Càn Kình. Đấu Hồn không có cách nào nhìn thấy rõ diện mạo đột nhiên bắt đầu vặn vẹo biến hóa!

- Ta nhổ vào!

Đoạn Phong Bất Nhị không nhịn được kinh ngạc nhỏ giọng thốt ra một câu thô tục. Thứ Đấu Hồn này từ trước cho tới bây giờ sau khi hình thành có bộ dáng thế nào, cũng sẽ không tiếp tục có biến hóa gì quá to lớn. Tối đa chỉ là hình thành một ít biến hóa nhỏ mà thôi. Như vậy đã được xem như một loại biểu hiện của thực lực được tăng cường.

Một hình thể cực lớn, đang dần dần biến thành một cây búa. Đoạn Phong Bất Nhị chưa từng nghe qua có người nào nói về tình trạng như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui