Sất Trá Phong Vân

- Người ác, bao giờ cũng phải có người đến diễn. Mọi người đều nói ta sinh ra có bộ dạng âm hiểm. Vậy chuyện này để ta làm không phải rất thích hợp sao? Tất cả các đại thần trong triều đình, có người nào không nói ta có trái tim của sói? Có thể làm ra chuyện đoạt ngôi vị hoàng đế, giết huynh, giết đệ, thậm chí giết cha...
- Bọn họ không biết tam ca...

- Ta không cần bọn họ hiểu! Ta lại càng không cần lão lục hiểu! Nếu hắn hiểu, làm sao rèn luyện được?

Trường Không Chân Sách nặng nề vung tay lên, trên mặt hiện ra sự cô đơn rất ít người có thể nhìn thấy:

- Lẽ nào, ta quá thương cảm, cần người khác hiểu ta sao? Lão tứ?

- Tam ca...

- Không cần nói thêm nữa. Ta đóng vai người xấu cũng không phải chỉ một ngày. Ta đã sớm thành thói quen, thậm chí còn thích nữa.

Trường Không Chân Sách khẽ cười:

- Nói thật, ta rất hâm mộ lão lục. Hắn có thể tìm được một đám bằng hữu. Người có thể thề sống chết cùng chúng ta lại chỉ có thủ hạ. Đây có lẽ là chênh lệch lớn nhất giữa chúng ta và hắn?

- Đó là do vận khí hắn tốt, gặp đám bằng hữu tập trung bên cạnh Càn Kình...

- Đúng vậy, Càn Kình thực sự một người kỳ lạ. Nếu như... ta nói là nếu như... Ha hả... Ta thật sự muốn gặp hắn một lần. Trên người hắn có khí tức tương tự với lão lục, thu hút người khác làm bằng hữu. Có thể loại khí tức này trên người hắn còn mạnh hơn so với lão lục, cho nên mới thu hút lão lục...


- Tam ca... Thật sự không nói cho đại ca biết sao?

- Nói cho đại ca làm cái gì?

Trường Không Chân Sách rướn mí mắt:

- Đại ca là người tốt, cũng rất vũ dũng, cũng không sẽ không diễn được. Lão lục không thể ngu ngốc như vậy. Tiểu tử kia rất tinh ý. Nếu như lần này hắn có thể sống sót, cho dù đại ca muốn giả vờ, cũng sẽ rất nhanh bị hắn vạch trần, do đó suy đoán ra ý tưởng thực sự của ta. Chuyện này tuyệt đối không thể làm được.

- Nhưng làm vậy sẽ chỉ khiến càng nhiều người hiểu lầm tam ca hơn...

- Người khác không biết ta, ngươi còn không biết sao?

Trường Không Chân Sách ngửa đầu nhìn Vũ Toán Chân Sách:

- Ta trời sinh tuyệt mạch, kiếp này nhất định không cách nào sống quá hai mươi sáu tuổi. Hiện tại chính là năm cuối cùng trong đời của ta...

- Có thể vẫn còn có biện pháp... Càn Kình hắn là đại dược sư...

- Không có biện pháp nào. Điều này ta và ngươi đều hiểu rõ, cần gì phải lừa gạt chính mình nữa? Người thông minh sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn.

Trường Không Chân Sách vỗ vai Vũ Toán Chân Sách:

- Ta không còn nhiều thời gian làm ca ca của lão lục nữa. Sau này, ta không có cách nào tiếp tục chiếu cố hắn, càng không có cách nào trợ giúp cho hắn. Nhưng dù sao ta cũng là ca ca của hắn...

- Cho nên...

Trường Không Chân Sách lộ ra nụ cười sầu thảm:

- Làm ca ca, ta cuối cùng cũng nên làm cho hắn chút gì chứ? Đây là số mệnh của người làm ca ca! Lão tứ, ngày nào đó nếu như ta thật sự chết sớm, ngươi nhất định phải tiếp tục diễn thôi. Trong mấy người huynh đệ chúng ta, trừ ta ra, ngươi là thích hợp nhất để diễn vai người xấu...

- Tam ca nói gì vậy. Ta nổi danh là hoàng tử tốt...

- Đúng vậy, hoàng tử tốt, hoàng tử thực sự tốt.

Trong nụ cười của Trường Không Chân Sách tràn ngập hồi ức:


- Ba tuổi vén váy nữ hài, tám tuổi cứng rắn muốn tắm cùng nữ hài. Còn có...

- Khụ... Khụ... Ca... Chừa cho ta chút mặt mũi...

- Ha hả... Nhân lúc ta còn có thể nhớ lại, để ta nhó lại nhiều một chút đi.

Trường Không Chân Sách xoa đầu Vũ Toán Chân Sách đã không còn nhỏ tuổi:

- Chờ ngày nào đó khi ta ngủ không dậy nổi, muốn nhớ lại cũng không có cách nào nhớ lại được. Đến lúc đó, chỉ có thể nhờ ngươi nhớ thay ta.

- Ca...

- Thôi đi. Chờ tới lúc ta chết ngươi hãy khóc. Tới lúc tiểu lục tử trưởng thành, nếu như ta đã chết, đưa thư này cho hắn xem, coi như bài học cuối cùng ta dành cho hắn.

Trường Không Chân Sách nhìn bầu trời:

- Nhị ca, nhị ca cũng không thua kém bao nhiêu! Nhưng ta đã tính kế... Cũng sẽ không để xảy ra sai lầm! Đám vong linh đáng chết kia không có bao nhiêu người biết, nhưng cũng không thể vĩnh viễn không có người biết đến. Hơn nữa...

Trường Không Chân Sách thở dài:

- Đợi được tới lúc bọn họ muốn cho người khác biết, tất cả đã muộn rồi. Tân Nhân Vương của hai bên Nhân Ma, cuộc tranh tài Tân Ma Vương cũng sắp bắt đầu. Đây là một cơ hội rất tốt...

Run rẩy, run rẩy!

Chiến lực cá nhân mạnh mẽ, ở trước chiến thuật biển người đã hoàn toàn thể hiện ra sự yếu ớt.


Thực lực của mỗi chiến sĩ vong linh trong đại quân vong linh vẫn kém hơn đám người Càn Kình, nhưng số lượng thực sự quá nhiều. Những ma pháp sư vong linh cũng không chỉ có một người. Trong đại quân có chừng mười mấy ma pháp sư. Bọn họ đứng ở các ma pháp trận khác nhau thi triển các loại ma pháp phụ trợ, và cả ma pháp công kích.

Cho dù là Thiết Khắc cầm thánh khí trong tay cũng cảm thấy áp lực nặng nề. Mấy ngày nay Thiết Khắc đã nghiên cứu ra được công dụng của thánh khí. Năng lực của nó là tiềm hành, ẩn nấp!

Công năng thích hợp nhất chính là để cho thích khách tiến hành ám sát! Cầm thánh khí trong tay trốn ở một chỗ, không nhúc nhích chờ đợi con mồi xuất hiện, khiến bản thân mình hoàn toàn ẩn núp, sau đó đột nhiên tập kích một kiếm!

Tác dụng của năng lực như thế đối với đoàn chiến mà nói cũng không lớn. Tác dụng duy nhất của thánh khí vẫn là thánh khí, phóng ra uy năng, khiến uy lực của Thiết Khắc tăng vọt, giống như một cường giả vừa nhập thánh, nếu như không phải có từng nhóm ma pháp sư tiến hành khống chế, có thể thật sự có cơ hội xông ra được!

Phương thức công kích như nước thủy triều, hoàn toàn không sợ chết, Càn Kình cảm giác được rõ ràng nếu như không phải con mắt trên trời kia nói muốn đám người kia sống sống mình, sợ rằng mình đã sớm bị giết chết. Những ma pháp sư kia, từng người một không có năng lực gì, nhưng khi bọn họ tập trung lại cùng một chỗ, nguyên tố ma pháp của mỗi người vốn có chút hiếm hoi, dưới tác dụng hỗ trợ của ma pháp trận, sẽ phát sinh biến đổi kỳ lạ về chất và lượng. Uy năng đó có thể uy hiếp được cường giả nhập thánh.

Nếu như những ma pháp sư tập trung lại cùng nhau phát ra một trận đánh liều mạng, chỉ sợ cho dù là Càn Chiến Huyền,chuyện cần làm đầu tiên cũng là tránh trước một chút, chứ không phải bá đạo cứng rắn đi đối đầu.

Đây là ma pháp sư, bình thường một mình cũng không cường đại, nhưng khi cùng tiến lên lại có thể phát huy ra uy năng đáng sợ. Đây cũng là lý do vì sao các chiến sĩ huyết mạch đỉnh cấp chỉ có mấy người rất ít khi tiến vào trong đại quân. Bình thường khi vừa tiến vào đã bị quân đoàn ma pháp sư lưu lại.

Máu tươi bay lượn, từng vết thương xuất hiện ở trên người mọi người, những vong linh này vẫn hạ thủ hung hãn. Tuy rằng không giết người, nhưng các loại chuyện chém đứt một chân ngươi, bọn họ vẫn có thể làm được.

Vòng tròn chiến đoàn xung quanh sáu người v dần dần bị áp chế càng ngày càng nhỏ, không còn hung bạo điên cuồng như lúc đầu.

- Thiết đẹp trai! Đưa thanh kiếm cho ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận