- Vậy còn không đi! - Dean lườm cô một cái, đi theo bên cạnh anh càng lâu càng muốn trêu ghẹo anh, xem ra thủ lĩnh anh đây nên lấy ra một chút uy nghiêm rồi, miễn cho bị họ leo tới trên đầu.
Coral cười nói:
- Đừng nóng vội, tôi sẽ đi! – Cô nhìn Diệc Tâm Đồng trên giường, lắc lắc mông mở cửa rời đi.
Dean liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt trên giường, toàn thân cô phát run, lôi toàn bộ chăn mền từ tủ quần áo trong phòng ngủ ra ngoài, đi tới bên giường, để toàn bộ mền phủ trên người của cô. Rốt cuộc tình trạng cô liên lcuj run hơi dừng lại, nhưng môi vẫn là màu tím, mà chăn mền cũng chỉ chống đỡ được một giờ, một giờ sau, diễn ;đàn lê-quý ;đôn cơ thể của cô lại bắt đầu co giật nghiêm trọng.
Đáng chết, người của Mon¬ster rốt cuộc cho cô ăn cái gì? Anh cố gắng đề phòng tạo thành các loại tổn thương với cô, kết quả vẫn khiến cho cô bị thương, anh có chút thất bại thở dài một cái.
Ban đầu trong hôn lễ, một dao của Mộ Dung Tuyết cũng không tạo thành nguy hiểm tính mạng đối với anh, nhưng thạt sự hỏng bét, thân phận thủ lĩnh Italya của anh bị người của tổ chức Mon¬ster phát hiện, còn từ Italy bên kia đuổi tới buổi lễ kết hôn. Nếu lúc trước anh không giả chết, người của tổ chức Mon¬ster nhất định sẽ gây bất lợi với người xung quanh anh. Cho nên anh giả chết, cũng thuận tiện trở về tổ chức điều tra mấy trăm thuộc hạ bị Mon¬ster vây ở đâu.
Tổ chức Ghost vẫn cho bên ngoài một thủ lĩnh giả, nhưng Arno là một nhân vật hung ác, trừ muốn thâu tóm toàn bộ Ghost, còn nghĩ cách tìm ra thủ lĩnh phía sau màn của Ghost. Anh tránh thoát Arno điều tra mười năm rồi, diễn.đàn lê !quý .đôn lại bất hạnh ngay trong hôn lễ của mình để cho hắn bắt bóng bắt gió được gì đó.
Hoàn hảo người của tổ chức Ghost không có mấy người biết anh, hiện tại anh chỉ đeo mặt nạ nửa bên, đã khiến cho bọn họ lầm tưởng anh là thủ lĩnh mới của Ghost, cũng làm cho bọn họ buông lỏng cảnh giác với anh, cảm thấy thủ lĩnh mới kết quả chỉ có một —— người chết thế.
Ban đầu Vũ Thịnh Thiên chết đi làm cho anh thề không hề giao thiệp với hắc đạo nữa, nhưng hôm nay anh trở về tổ chức Ghost, chỉ có ba nguyên nhân, thứ nhất: để bảo đảm người thân thiết nhất của mình an toàn, chỉ có bản thân không xuất hiện ở trước mặt họ nữa thì mới không mang cho bọn họ bất kỳ nguy hiểm nào. Thứ hai: thuộc hạ cùng cùng đổ máu với anh, mấy trăm mạng người, anh không thể nào bỏ mặc không quan tâm. Thứ ba: giải quyết xong tổ chức Mon¬ster.
Chịu đựng qua một năm, anh chịu đựng không đi gặp cô, không muốn nghĩ đến cô nữa, lấy tên giả ình làm một người khác, để cho cô đối với anh dần dần quên lãng. Không ngờ cô si tình đến nước này, chẳng những không hề quên anh, còn đối với anh tình cáng lún càng sâu. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở Hy Lạp, nội tâm anh rung động không ít, không ngờ anh đau khổ cay đắng bày ra tất cả kế sách vẫn bị cô phát hiện.
Arno thật là một tên hồ ly giảo hoạt, biết anh đang do la tung tích thuộc hạ khắp nơi, tức khắc dời mục tiêu từ một quốc gia sang quốc gia khác, nhờ vào đó dời tầm mắt của anh. Hiện tại anh chẳng khác gì đang cùng người của Arno vòng, xoáy. Mà theo thuộc hạ dò thăm thì trước mắt mấy trăm thuộc hạ của anh bị giam giữ ở trên đảo Crete Hy Lạp.
Bởi vì Đồng Đồng đến, bước tiếp theo kế hoạch của anh làm rối loạn. Anh vì một cô gái chạy đến tổ chức Mon¬ster đàm phán, nhất định khiến cho bọn họ có sách lược bước kế tiếp. Nếu như anh không đoán sai, bước kế tiếp bọn họ mục tiêu là bắt đầu dời đi.
- Mạc. . . . . . thiếu! – Cô gái nằm trên giường phát ra tiếng kêu.
Đáng chết! Muốn để cô sống sót thật tốt, lại không nghĩ lại liên luỵ vào cô rồi.
Ngón tay của anh phủ lên trán của cô, lạnh kỳ quái, mà còn hai giờ nữa Tote mới có thể tới Hy Lạp, trong khoảng thời gian anh nên làm gì?
Ôm nóng cơ thể? Anh nghĩ tới phương thức trực tiếp nhất nhanh nhất, vén chăn lên, cơ thể cùng chui vào, đưa tay ôm cô vào lòng, để nhiệt độ của mình làm ấm áp cô. Dường như cô có tâm linh cảm ứng, tay không tự chủ ôm chặt hông của anh, cơ thể anh căng thẳng, cầu nguyện ngàn vạn lần cô không được tỉnh lại.
May thay cô chỉ cử động theo bản năng, cũng không thực sự tỉnh lại. Anh cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở trán của cô, thì thầm nói:
- Anh nên làm sao với em bây giờ? Đồng Đồng, em nói cho anh biết đi! (quá xúc động vì lâu lắm rồi mới được edit đoạn tình cảm!!)
Tay của anh tìm cổ cô, tỉ mỉ xoa để cơ thể cô có chút ấm áp lên.
Ban đầu anh phải làm tuyệt tình một chút, để cô gả ột người đàn ông khác, có lẽ tình huống có thể tốt hơn rất nhiều so với hiện tại, nói cho cùng chính anh cũng còn có lòng riêng.
Nụ hôn của anh rơi vào trên môi cô, nhẹ nhàng gặm môi lạnh lẽo, môi vẫn rất mềm, chỉ là cả người lạnh lẽo. Đầu lưỡi của anh thăm dò vào khoang miệng của cô, dây dưa từng lần một với lưỡi cô. Hương vị quen thuộc làm cho anh lưu luyến quên về, bàn tay của anh sờ tới sau lưng cô vuốt ve.
Cô bị vây trong trạng thái hôn mê, trán toát ra mồ hôi hạt, lạnh lẽo trong cơ thể càng lúc càng nhanh, cô có phần khó chịu khom người.
Nhận thấy được sự khác thường của cô, anh hoảng hốt ra tiếng:
- Đồng Đồng!
Hai mắt của cô nhắm chặt, chỉ có miệng giữ hô hấp. Anh vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé mất nhiệt độ của cô, muốn phủ kín nhiệt của anh, làm thế nào cũng đều lạnh.
Tote sao còn chưa tới, anh giận đến muốn giết người, ôm thật chặt cơ thể của cô. Cắn răng đếm thời gian, chống chịu qua một giờ, cơ thể của anh mang cho cô chút ấm áp, nhưng chính cơ thể anh vì ôm cô thời gian dài cũng có chút ý lạnh rồi.
Đầu của anh cọ đến nơi cổ của cô, tham lam ngửi hương thơm trên người cô. Cũng chỉ khi cô ở thời điểm không tỉnh táo, anh mới không chút kiêng kỵ hưởng thụ vẻ đẹp của cô như vậy được. Đợi nàng cơ thể cô khá một chút, anh nhất định phải nghĩ cách đưa cô trở về Thành phố J, ở lại chỗ này nhiều một ngày sẽ tồn tại nguy hiểm.
Anh hi vọng cô tiếp tục sống thật tốt, vì chính cô mà sống thật tốt chứ không phải vì anh.
- Cộc cộc. . . . . . - Rốt cuộc ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Dean khẽ nguyền rủa một tiếng, buông cô ra xuống giường đi tới cửa, không vui quát:
- Sao bây giờ mới đến!
Mặt Tote vô tội nhìn anh:
- Dean, cậu cho rằng tôi ngồi hỏa tiễn tới sao! Bệnh nhân ở đâu? Để tôi xem. . . . . .
Dean lạnh lùng bày ra mặt thối còn cứng rắn so với đá cẩm thạch, tránh ra một lối đi nói:
- Mau đi xem xem cô ấy xảy ra chuyện gì?
Tote để hòm thuốc xuống, ngồi ở bên giường, đưa mộtcái tay ra đặt ở mạch đập trên cổ tay của cô, trên mặt lộ ra vẻ mặt nặng nề, phức tạp.
- Như thế nào? Rốt cuộc cố ấy thế nào?
Tote một giữ mạch một lần nữa, ngẩng đầu nhìn anh giải thích:
- Để cô ấy. . . . . . đặt trong ao nước nóng.
- Cái gì? - Thái độ Dean khác thường, giật mình hỏi.
- Cô ấy hẳn đã trúng độc, nước nóng chẳng qua cũng chỉ có thể dẫn đến làm dịu tác dụng độc tố, còn phải khác nghĩ biện pháp! - Tote gật đầu nói.
Dean không dám có điều chần chờ, vội vén chăn lên, bế cô gái ở dưới chăn từ trên giường lên, qua một phòng khác đi tới phòng tắm.
Tote xách theo hòm thuốc đi theo vào phòng tắm, anh không vui xoay người nói với Tote:
- Này, cậu không thể nhắm mắt lại trước sao?
Anh cũng không muốn cơ thể Đồng Đồng phơi bày trong tầm mắt trước người đàn ông khác. Dáng người mê người của cô chỉ có thể để ột mình anh nhìn, những đàn ông khác khác đừng nghĩ đến liếc mắt nhìn.
Tote mắt trợn trắng nói:
- Đừng lo lắng, tôi là bác sĩ, sẽ không làm loạn, lại nói. . . . . . dáng người khô khan như vậy thật sự đúng là không phải món ăn của tôi!
Dean ném cho anh ta một cái ánh mắt bảo câm miệng sắc bén. Dáng người Đồng Đồng rất lung linh, hấp dẫn, anh ta là mắt chó mù sao? Lại có thế dùng khô khan hình dung, thôi! Anh làm gì so đo với tên đàn ông này nhiều như vậy, dù sao chỉ cần trong lòng chính anh rõ ràng dáng người người phụ nữ của anh là được.
- Quay lưng đi! - Anh trầm giọng ra lệnh.
Tote vẫn rất sợ ánh mắt người đàn ông này, chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người, chờ anh ta phân phó.
Dean cởi quần áo Diệc Tâm Đồng, đặt vào bồn nước nóng, tìm hai cái khăn lông che đậy ba điểm quan trọng, bảo đảm không lộ ra mới kêu lên với người đàn ông kia:
- Xoay người lại! Sau giao cho cậu!
Tote có loại cảm giác như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, lấy kim châm trong cái hòm thuốc ra, nhắm ngay mấy huyệt vị của cô đâm vào.
- Phải ngâm mấy giờ, Dean, căn theo kinh nghiệm hành y nhiều năm của tôi, khuyên cậu đưa cô ấy đi suối nước nóng Aral Nhật Bổn, nhiệt độ suối nơi đó đạt tới 42℃ trở lên, mỗi phút suối nước nóng tuôn ra tổng cộng hai vạn lít nước. Trong suối có chứa muối tương tự muối biển, ngâm ở bên trong, da thịt trên người sẽ giữ lại phần muối, có tác dụng giữ ấm, đối với khôi phục bệnh tình cũng có trợ giúp nhất định.
Mày rậm Dean nhíu một cái, hai tay ôm ngực, khóe miệng ngưng tụ lại một nét ý lạnh tối tăm:
- Phương pháp này thành công không? Tôi cần chính là phương pháp không có sơ sẩy, tôi không thể mạo hiểm điều gì làm chậm trễ bệnh tình của cô ấy!
Tote nhún vai một cái:
- Dựa vào tình huống trước mắt, cũng chỉ có cái phương pháp này thô, có thể thử xem, nhưng kết quả như thế nào tôi không dám đảm bảo. Dù sao thay vì ngồi ở đây chờ chết, còn không bằng vung tay đánh một trận!
Ánh mắt Dean thâm trầm nhìn người trên giường, ánh mắt có chút lóe lên.
- Hiện tại đi suốt đêm qua đó, bảo người lái máy bay tư nhân của tôi tới!
Anh đã đợi không kịp, anh cần chữa khỏi bệnh của cô sớm một chút, từng giây từng phút đều là đau khổ.
- Được! Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý! Đúng rồi Coral nói mệt mỏi, đã trở về tổng bộ nghỉ ngơi rồi, cô ấy nói tôi xin nghỉ giúp! - Tote nói y nguyên lời của cô không thay đổi cho anh biết.
- Hừ, trước kia bảo cô ấy chạy đi trốn cũng còn chưa thấy cô ấy mệt mỏi! - Gương mặt tuấn tú của Dean có giận tái đi, nhưng chỉ trách cứ mấy câu nho nhỏ.
Tote cười lạnh một tiếng:
- Có lẽ cô ấy muốn để cậu và cô gái này tranh thủ nhiều thời gian chung đụng hơn đấy!
Dean nhếch khóe miệng cứng rắn lên, nhíu mày, cô ấy thật sự đúng là dụng tâm lương khổ mà!
Diệc Tâm Đồng được Dean ôm lên máy bay, toàn thân bọc quần áo thật dày, trừ mặt là lộ ra ngoài, những nơi khác đều bị bao chặt lại. Trên lông mi của cô lẫn ra một thứ gì đó màu trắng tương tự sương, xem ra châm kim trước đó cũng chỉ giảm bớt tác dụng, cũng không hề tống độc trong người ra ngoài. Hi vọng chuyến đi Nhật Bản lần này có thể tống độc trong người cô ra.
Dean luôn ôm cô, còn Tote ở bên cạnh vén tay áo của cô lên, châm kim trên cổ tay cô làm giảm bớt độc tố hóa trong cơ thể nàng. Dean nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong ngực, một lòng co thắt gắt gao.
Mà một nơi khác:
Quan Hi mất hết nhân lực lớn mới tìm được Phi Ưng, mà mấy ngày nay Phi Ưng cũng ở đây vội vàng tìm Đồng Đồng, biết được Đồng Đồng mất tích, anh lập tức dẫn Quan Hi tìm kiếm khắp nơi.
- Sao cô lại đưa cô ấy đến quán rượu? Chẳng lẽ cô không biết gần đây tâm tình cô ấy không tốt sao? Cô đúng là không phải là bạn tốt của cô ấy! - Phi Ưng bởi vì quá lo lắng an nguy của Diệc Tâm Đồng, cho nên nói chuyện nặng với Quan Hi một chút, có vẻ có phần không lựa lời nói.
Quan Hi tự nhận đuối lý, chỉ có thể cúi thấp đầu nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn dẫn cô ấy đi hóng mát một chút, ai biết sẽ phát sinh loại ngoài ý muốn này. . . . . . Cũng không phải tôi cố ý, tôi cũng rất lo lắng cho Đồng Đồng mà!