Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ


- Chẳng lẽ cậu không biết có thứ gọi danh bạ sao? Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, lập tức đưa cô ấy xuống lầu, nếu không tôi không ngại xông vào trong phòng! - Mạc Duy Dương cắn răng nghiến lợi nói.
Đi lên lâu như vậy cũng còn chưa thấy xuống, Mạc Duy Dương không dám tưởng tượng hai người sẽ làm cái gì ở trong phòng? Tới cái nơi như khách sạn này có thể làm ra chuyện gì tốt.diễn đ.àn l,ê q.uý đ,ôn Nghĩ đến cô trốn anh và lén lút gặp mặt Vũ Lạc Trạch ở khách sạn, một ngọn lửa không tên trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực.
Diệc Tâm Đồng vào trong phòng, tầm mắt nhìn khắp nơi, có chút nhút nhát kêu lên:
- Chú!
- Con đã đến rồi! - Vũ Thịnh Thiên bất thình lình xuất hiện ở trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.

Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn ông, hỏi:
- Chú gọi cháu đến đây có chuyện gì?
- Lại đây ngồi đi! Hẳn là đói bụng rồi! Không cần đứng đó. - Ông thay cô kéo cái ghế ra, mỉm cười kêu lên.
Diệc Tâm Đồng nhìn một bàn thức ăn ngon, có phần khó từ chối thịnh tình, khéo léo ngồi xuống. Vũ Thịnh Thiên lấy bát đũa giúp cô, nói:
- Ăn đi, không cần khách khí!
Trong mắt của ông mang theo cưng chiều, cùng với vui sướng nói không ra lời. Rốt cuộc gặp lại được con gái của mình, d,đ,l,q.đ Huyên Nhi trên trời có linh thiêng cũng sẽ nhắm mắt, hốc mắt có chút ướt át, lại bị cô nhìn thấy.
- Chú, chú bị sao vậy?
Cô vội đưa khăn giấy cho ông, chỉ ăn bữa cơm với cô, ông ấy nhất thiết phải kích động như thế sao?
Ông lau lau nước mắt, cười nói:
- Đồng Đồng, có thể nói một chút chuyện về tuổi thơ của con không?
Diệc Tâm Đồng cho rằng ông ấy muốn nghe chuyện của cô để giải sầu, định bụng nói một chút chuyện có liên quan trong ký ức của cô từ trước đến giờ.

Đó là một đoạn chuyện cũ về tuổi thơ không mấy vui vẻ, nhưng nếu ông ấy muốn nghe, cô cảm thấy không sao cả, dù sao cô cũng đã sống đến giờ được rồi.
- Cháu có một người mẹ thiện lương, nhưng là có một người ba thích đánh cược. Mỗi lần ba ở bên ngoài cược thua, sẽ uống rượu, uống rượu xong, sẽ say rượu điên khùng, lấy cháu và mẹ để hả giận. d'iễn đ"àn l'ê q.uý đ,ôn Nhưng mỗi lần đều mẹ đều bảo vệ cháu trong ngực, để toàn bộ những quả đấm rơi vào trên người mẹ. - Cô nhớ lại khổ sở nhận được trước mười hai tuổi, nước mắt không kìm chế được rơi xuống.
Vũ Thịnh Thiên không cắt đứt lời cô, mà để cho cô nói hết lời.
- Lúc cháu mười tuổi thì ba vì uống rượu không cẩn thận ngã vào trong hồ, sau đó được hàng xóm vớt lên thì đã thoi thóp từng hơi. Ba vừa rời đi, trái lại cuộc sống của cháu và mẹ trôi qua thoải mái hơn, có điều thỉnh thoảng lại thấy trong mắt mẹ toát ra cô đơn và nhớ nhung. Cháu lại thay mẹ cảm thấy không đáng giá với đau lòng! Mẹ yêu ba, yêu ba không đánh bạc, chẳng qua bản thân ba không tốt. Chạy đi đánh bạc coi như xong, còn thường trở lại đòi tiền người trong nhà. truyện của d,iễn đ.àn l,ê q.uý đ.ôn Trong nhà hoàn toàn là không có tiền gì, nhưng ba không tin, còn nói cháu và mẹ cố ý không cho ông ấy tiền, liền lật tung trong nhà đến lộn xộn hết lên. - Nước mắt của cô càng chảy càng nhiều. Nhớ lại lúc mẹ gần ra đi và dáng vẻ gầy gò bị đau ốm hành hạ không còn hình người.
- Đứa nhỏ, con chịu khổ rồi! - Hốc mắt Vũ Thịnh Thiên ửng hồng theo. Đây chính là con gái của cô ấy, một đứa bé kiên cường, cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của đôi vợ chồng này với con gái!
- Cháu không cảm thấy khổ, khổ chính là mẹ cháu. Đời này bà chịu khổ quá nhiều, nhưng không có lấy một ngày hưởng thụ hạnh phúc, cứ vậy mà rời khỏi nhân thế. . . . . . - Đôi mắt cô đẫm lệ khản giọng nói.
Vũ Thịnh Thiên ôm cô vào trong ngực, để cô khóc thút thít tùy ý trong ngực ông.

Mà giờ phút này Diệc Tâm Đồng chỉ coi ông thành thân người, ở trước mặt ông bày tỏ không che giấu chút nào tâm tình của mình.
Đứng ở cửa miệng Mạc Duy Dương vừa khéo nhìn thấy hình ảnh bọn họ ôm nhau. Cô gái anh nâng lòng bàn tay lại có thể giấu anh cùng một người đàn ông già ở chung ôm ấp. Môi mỏng không có một tia nhiệt độ giương lên, hai tay để ở bên người nắm thành nắm đấm, tức giận trong lòng đã trướng lên lồng ngực, sải một bước xông lên trước, không nói lời gì kéo Vũ Thịnh Thiên qua, nấm đấm như mưa đánh vào mặt Vũ Thịnh Thiên d↨đ,l.qđ.
Đối với biến cố đột nhiên xuất hiện này, ba người đều kinh sợ.
Diệc Tâm Đồng hét lên một tiếng, kinh hoảng la to:
- Mạc thiếu gia! Sao anh đánh người?
- Lão già bại hoại, cô ấy là người phụ nữ của tôi! - Mạc Duy Dương nhìn mắt đã bầm tím của đối phương, níu áo đối phương, lớn tiếng gầm hét lên. (đánh ghen >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận