An Nhiên có chút căng thẳng, nhưng cô vẫn cố khống chế không biểu hiện ra.
"Kiều tổng, anh vẫn còn chưa khỏi, vẫn là nên đừng đứng dậy."
"Chắc cô không cho là, Kiều Ngự Sâm tôi đến bác sĩ riêng cũng không có chứ?"
An Nhiên sửng sốt một chút: "Cho nên, anh đã khỏi bệnh rồi?"
"Cô trông tôi giống một người bệnh? Có cần bây giờ tôi cho cô thấy tôi khỏe như thế nào bằng vài hành động thực tế?"
"Không cần," An Nhiên lập tức trả lời: "Hôm nay coi như tôi làm chuyện thừa thãi đi, tôi phải quay lại bệnh viện rồi."
"Câu vừa nãy của cô, khiến tôi nhớ ra, cô là vợ tôi, tôi vẫn chưa làm tròn bổn phận của một người chồng đối với vợ mình, đúng là không đúng mà.
Cô cũng không bị bệnh, thì cần gì phải nhập viện? Lên lầu, đi tắm."
An Nhiên nhìn anh ta, kỹ năng diễn xuất của anh ta thì đúng là chả ra sao, nhưng các hormone của anh ta thì có vẻ không phải giả.
Cô phải tránh xa người đàn ông này.
Bây giờ mà chống đối anh ta, thì đúng là không khôn ngoan chút nào.
Cô nghe lời anh và thực sự đi lên lầu.
Nhớ lúc hôm qua cô tắm, anh ta đã tắm ở ngay phòng bên.
Cô chỉ ở trong phòng tắm hai phút trước khi mở cửa.
Không có ai trong phòng.
Cô mím môi cười, rón rén bước đi thật nhanh.
Sau khi rời khỏi phòng và đi xuống cầu thang, cô tình cờ gặp quản gia Lâm.
An Nhiên bình tĩnh nói: "Lâm quản gia, Kiều tổng tìm anh đấy, tôi đi trước đây."
"Được, An tiểu thư đi từ từ."
Nhìn thấy Lâm quản gia đi lên lầu, cô co chân chạy ra khỏi cửa.
Nhanh chóng lên xe, khởi động xe rồi rời đi.
Cô cong môi cười rạng rỡ.
Kiều Ngự Sâm ra khỏi phòng và nhìn thấy Lâm quản gia đang đứng ở cửa.
Anh nhướng mày: "Ông làm gì ở đây?"
Lâm quản gia do dự một chút: "Lúc nãy khi An tiểu thư rời đi, cô ấy nói là ngài tìm tôi."
"Rời đi?" Kiều Ngự Sâm xoay người và bước nhanh vào phòng bên cạnh.
Thấy cửa phòng tắm mở, trong phòng không có ai.
Anh quay người lại, cười lạnh.
Chạy rồi.
Anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của cô.
Tắt máy.
Rất tốt.
Người phụ nữ này...!
An Nhiên không quay lại bệnh viện, mà quay về biệt thự ven biển của mình ngủ một đêm.
Suốt đêm, tiếng biển vỗ bờ văng vẳng bên tai, như một bản nhạc nhẹ êm dịu.
Cô ngủ rất ngon.
Trước khi đến bệnh viện vào ngày hôm sau, cô nói với dì Tào từ hôm nay bà sẽ đem đồ ăn cho mình.
Khi đến bệnh viện, cô vẫn còn hơi sợ hãi, lo lắng rằng Kiều Ngự Sâm sẽ tìm tới tính sổ với cô.
Nhưng thực tế thì không có ai tìm tới cả.
Bốn ngày liên tiếp, cô đều không gặp Kiều Ngự Sâm.
Cho đến ngày mổ, cô nhìn thấy anh ở cửa phòng mổ.
Chỉ là người đi cùng anh không phải là cô, mà là An Tâm.
An Tâm nằm trên giường bệnh, nắm chặt tay Kiều Ngự Sâm.
"Ngự Sâm, nếu em không sống sót rời khỏi bàn mổ, anh nhất định phải quên em đi, tìm một người phụ nữ yêu anh, sống thật tốt."
"Đừng nói nhảm, chỉ là ca phẫu thuật nhỏ, sẽ không sao."
Khóe mắt An Tâm ngấn lệ: "Anh không cần an ủi em, em biết...!đây là phẫu thuật kiểu gì.
Đời này quen biết anh, trở thành người phụ nữ của anh, thực sự là niềm hạnh phúc lớn nhất của em."
Lộ Nguyệt bên cạnh liên tục lau nước mắt.
An Nhiên nhìn bọn họ sinh tử chia lìa, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Cô nói với y tá đang đẩy giường mổ cho mình: "Chúng ta vào trước đi."
Kiều Ngự Sâm ngẩng đầu nhìn An Nhiên.
Cô đã nhắm mắt lại nên không nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh.
Bắt gặp ánh mắt của anh, An Tâm vội vàng quay đầu nói: "Nhiên Nhiên."
An Nhiên mở mắt ra nhìn cô ta.
"Nhiên Nhiên, xin lỗi đã để em chịu khổ vì chị.
Nếu chị đi rồi, em nhất định phải giúp chị phụng dưỡng cha mẹ thật tốt."
An Nhiên cong môi cười, trong mắt chỉ toàn sự xa lạ: "Được."
Bầu không khí trở nên khó xử.
Cô lại nói với y tá: "Vào thôi."
Đúng lúc này, một giọng nói vội vàng từ cách đó không xa truyền đến: "Chờ một chút."
Nghe thấy giọng nói này, An Nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, là Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu tự động phớt lờ mọi người và đến bên An Nhiên.
"May quá vẫn kịp."
An Nhiên nhíu mày: "Sao anh lại đến đây? Không phải em đã bảo anh đừng đến sao?"
"Phẫu thuật lớn như vậy có thể không tới sao? Để anh báo cho em một tin tức tốt, để em yên tâm."