Sau Ánh Bình Minh


"..."
Lê Lạc ngây người ra đúng năm giây.
"Mẹ nó." Anh nhịn không được mà chửi bậy, "Đoạn Minh Dương, mẹ nó cậu là biến thái à?"
Chiêu này quả thực là quá mức đáng ghét rồi, cho dù Đoạn Minh Dương banh chân anh ra thành hình chữ đại trói trên ghế cắt tóc, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không lí nào lại đi báo cảnh sát rồi nói là: "Có người cưỡng ép tôi cắt tóc, các người mau đi bắt hắn đi."
Vậy thì anh sẽ bị coi là tên thần kinh mà bị bắt lại mất.
"Anh Lê, nếu như anh làm việc đàng hoàng, đương nhiên là tôi sẽ không làm gì với mái tóc thân yêu của anh." Trong giọng nói của Đoạn Minh Dương dường như có chút ý mỉa mai, "Dù sao thì cũng là do Giang Lưu Thâm bảo anh nuôi tóc dài, nếu như tùy tiện cắt ngắn, Giang Lưu Thâm không vui thì tôi cũng phiền phức rồi."
Cả đầu Lê Lạc đầy dấu chấm hỏi.
Liên quan gì đến Giang Lưu Thâm?
Lúc đầu anh nuôi tóc dài quả thực là vì đánh cược với Giang Lưu Thâm, lúc theo đuổi Đoạn Minh Dương cũng có lần từng tùy ý mà nhắc đến, nhưng sau này...!không phải nguyên nhân này mà nuôi tóc dài nữa.
"Giám đốc Đoạn muốn cắt thì cắt đi." Lê Lạc bật cười một tiếng, "Trò cá cược giữa tôi và tên đó đã được thực hiện xong từ lâu rồi, huống gì bây giờ hắn ta cũng đã có người tình mới, làm gì mà còn để ý đến tôi chứ."
Ban đầu khi tóc của anh vừa dài đến vai thì ba anh liền xảy ra chuyện, tìm người giúp đỡ lận đận khắp nơi cũng không có kết quả gì, chán nản buồn lòng.

Lúc đó để khiến cho tâm trạng của anh phấn chấn lại, không cần mỗi ngày phải sống trong sự sợ hãi nữa nên Giang Lưu Thâm thuyết phục anh vào giới giải trí.

Vốn dĩ anh định kí hợp đồng với phòng làm việc dưới trướng của Giang Lưu Thâm, nhưng mà nghĩ lại thì chuyện của ba anh liên đới quá nhiều, chỉ cần không cẩn thận chút thôi sẽ có thể liên lụy đến anh em của mình, nên anh chỉ đành bỏ ý định đó đi, quay lại kí hợp đồng với La Bằng – người đã từng có cơ hội gặp anh một lần kia.
Tuy là bình thường Giang Lưu Thâm hay đấu võ mồm với anh, nhưng hôm mà bộ phim đầu tiên anh diễn tuyên truyền thì đã thực hiện lời hứa trong trò cá cược của họ, đăng bài Weibo, gắn thẻ anh và hình của đoàn làm phim, hét lớn: "Anh Lạc là giỏi nhất!!!"
Lúc đó, Lê Lạc nhìn thấy bài đăng đó, đôi mắt anh bất giác liền đỏ lên.
Tâm trạng u uất mấy tháng trời của anh cũng đột nhiên trở nên thoải mái hơn, rồi mới bước ra khỏi sự uể oải mà phấn chấn lại bấy lâu nay.
Bởi vì sự tuyên truyền tốc độ hiếm có của Giang Lưu Thâm, độ hot của bộ phim đó cũng tăng cao liền mấy bậc, khiến cho anh nổi danh trong một đêm, từ con số không bay thẳng đến hàng diễn viên hạng A, trở thành sự tồn tại thần thoại nổi bật vô song trong ngành diễn viên này.
Thậm chí đến cả quy mô lượng fan couple của hai người nhất thời cũng không ai sánh kịp, nhưng mà một hai năm gần đây thì dần lặng lẽ không động tĩnh gì nữa rồi.

Có lẽ là do gần đây Giang Lưu Thâm ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hơn rồi, nên fan couple cũng không có đường ngọt nào để tìm nữa, khiến cho họ buông thả hơn.

Sau khi về nước thì gần đây Giang Lưu Thâm lại chủ động ghép cặp với ca sĩ đang hot là Hạ Hy Ải, nên bây giờ trên mạng toàn là fan "Cô gái của Thâm Ái", lượng fan "Trúc mã" của họ chắc là đã leo tường ủng hộ couple khác hết rồi.
"Giang Lưu Thâm có người tình mới, anh không lo lắng sao?" Đoạn Minh Dương đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Lê Lạc hoàn hồn lại: "Hả? Ờ...!Tôi cũng khá là lo lắng, gần đây chẳng tìm được người tình mới nào cả, cậu ta cũng chẳng thèm giới thiệu cho tôi một người."
"..."
Lúc này, đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng gọi của Lâm Trừng: "Anh Minh Dương! Em để cho anh một miếng nhỏ nhé, lát nữa anh qua ăn!"
Lê Lạc nghe thấy giọng nói mang theo sự cưng chiều của Đoạn Minh Dương đáp lại: "Được, anh đến ngay, em nhớ uống chén nước gừng trong nhà bếp đó!"
Chớp mắt lại quay về với giọng điệu lạnh lùng: "Anh Lê, tôi cho anh làm người đại ngôn, coi như là thành ý khi hợp tác với anh, mong anh đừng làm tôi thất vọng.

Hôm nay có chương trình phải quay, tôi rất mong đợi thành phẩm của anh."
Nói xong liền tự ý cúp điện thoại.
Bệnh thối tha của đám quyền quý.
Lê Lạc bực bội mà vò vò đầu, quay về phòng hóa trang.
Đặng Lương đang xác nhận lại sắp xếp công việc ở phía sau với người quản lí, thấy anh bước vào, vui vẻ mà nói: "Anh Lạc! Anh thật sự là lấy được vị trí người đại ngôn rồi hả? Tốt quá đi!"
Kim Nhân nề nếp mà nói: "Hoạt động tiếp theo của nhãn hàng sẽ rất dày đặc, cần phải đi bốn thành phố của châu Âu để chụp hình quảng cáo, tuyên truyền trong nước cũng không ít, cộng thêm việc tuyên truyền phim mới của anh, có lẽ sẽ bận đến không có thời gian nghỉ ngơi, anh Lê phải chú ý sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lí——"
"Gọi tôi là Lê Lạc hoặc anh Lạc." Lê Lạc nghe thấy kiểu xưng hô này là lại thấy phiền, giống như là có một Đoạn Minh Dương thứ hai ở bên cạnh anh lải nhải không ngừng, "Anh nói với Đặng Lương là được rồi, cậu ấy là trợ lí thân cận của tôi, cậu ấy sẽ sắp xếp thay tôi."
Đặng Lương gật gật đầu: "Ừ! Giao cho em đi, anh Kim!"
Mới có chút xíu thời gian vậy thôi mà đã kêu là anh rồi.

Lê Lạc cạn lời.
Kim Nhân đẩy đẩy gọng kính: "Được rồi, anh Lạc, vậy thì bây giờ anh có dặn dò gì không? Nếu như không có thì tôi sẽ ra bên ngoài xem bố trí sân khấu như thế nào."
Lê Lạc ngồi xuống trước gương trang điểm, gác chân lên, se se mái tóc mai dài của chính mình.
"Tôi muốn ăn bánh mousse."
Hai giờ chiều, chương trình đúng giờ bắt đầu quay.
Đây là một kì của show tổng hợp mang tên "Kim Bài Tú", mỗi kì đều sẽ mời những minh tinh đang hot đến, trước kia Lê Lạc đã từng đến hai lần, đây là lần thứ ba anh tham gia.
Trong đó có một nữ MC là bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn của anh, Giang Tiểu Phù, em họ của Giang Lưu Thâm.

Cô bé này giấu đi thân phận tự mình làm MC trong đài truyền hình của công ty chính mình, sự nghiệp cũng có thành tựu, hiện nay lượng fan trên weibo cũng đã hơn chục triệu người, là ngôi sao mới nóng bỏng tay của giới MC, cũng là nữ thần tài mạo song toàn trong lòng Đặng Lương, là kiểu chỉ cần được nói với cô nửa câu thôi thì cậu cũng có thể phấn khích hết cả ngày ấy.
"Chị, chị Tiểu Phù, vừa nãy mua bánh cho anh Lạc, mua dư, nên bảo em mang đến cho chị..." Đặng Lượng khép nép cung kính cầm một hộp bánh kem nhỏ rất xinh xắn, đưa cho Giang Tiểu Phù đang nghỉ ngơi ở trường quay.
"Chà, hiếm khi anh ấy tốt bụng như vậy." Giang Tiểu Phù vui vẻ nhận lấy, sau đó nhìn sự tương tác trên sân khấu một lát, đột nhiên bí mật len lén mà sáp lại gần Đặng Lương, "Ê, anh Lạc và Triệu San San là thật hả?"
Đặng Lương vẫn còn ngại ngùng bẽn lẽn ho một tiếng bởi vì sự đến gần của cô, vội vàng ổn định là tinh thần, sau đó cậu cũng nhìn lên sân khấu.
Lê Lạc đang diễn một phân đoạn nào đó trong phim với Triệu San San, tiểu nha hoàn do Triệu San San diễn không cẩn thận ngã trật khớp chân, ngồi bên cục đá bên đường mà nhíu chặt đôi mày thanh tú, khẽ cắn nhẹ bờ môi hồng, cả gương mặt đầy sự lo lắng.
Đúng lúc này, Đại thiếu gia do Lê Lạc diễn xuất hiện.
Một bộ quần áo dài trắng thuần trong sáng thanh nhã, mái tóc đen dài dùng một cái ngọc quán không có chút khuyết điểm nào mà búi lên cao, bước chân chậm rãi nho nhã, dáng người thẳng tắp như trúc.

Khóe miệng mang theo một nụ cười, trong mắt điểm xuyến sao sáng, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ vô song, nói là dáng vẻ của thiên tiên trên trời cũng không hề quá đáng.
Ai cũng bảo cổ trang là tiêu chuẩn cao nhất để đánh giá nhan sắc, Đặng Lương cảm thấy, anh Lạc nhà cậu có lẽ là còn cao hơn một khúc so với tiêu chuẩn cao nhất nữa.
Đại thiếu gia xấu xa chọc ghẹo nha hoàn yêu kiều ngốc nghếch, chọc tức nhau mấy cái thì đột nhiên anh khom người xuống, bế bổng tiểu nha hoàn lên.
Fan dưới sân khấu liên tục hét lên, ôm lấy trái tim thiếu nữ mà phấn khích đến mức mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch.
Đặng Lương thấy Triệu San San dựa trong lòng Lê Lạc cũng đỏ mặt, yêu kiều tặng một nụ hôn gió, Lê Lạc phóng khoáng mà ôm lấy cô ấy xoay một vòng, tay áo bay lên, phiêu dật xuất trần, sau đó liền nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Giữa hai người nhìn vào đúng là có chút ý vị gì đó.
"Em, em cũng không rõ nữa..." Đặng Lương gãi gãi đầu, "Hình như anh Lạc đối xử với minh tinh nữ đều như vậy hết, mà minh tinh nữ đối với anh ấy hình như cũng là như thế, thực sự là em không nhìn ra được..."
Giang Tiểu Phù cười cười gõ gõ đầu cậu: "Sao cậu lại có thể ngơ ngác đến thế cơ chứ."
Đặng Lương chợt đỏ hết mặt, mãi cho đến lúc nghỉ ngơi giữa cảnh quay thì mặt mới bớt đỏ hơn một chút.
"Sao? Kế hoạch bánh kem có tác dụng không? Nữ thần của cậu có để ý đến cậu không?" Lê Lạc vừa uống nước vừa chọc ghẹo.
"Ừm ừm!" Đặng Lương liên tục gật đầu, đột nhiên nhớ ra khi nãy cậu còn chưa trả lời câu hỏi của Giang Tiểu Phù, chắc là Lê Lạc cũng sẽ không để ý đến vấn đề này đâu, nên cậu trực tiếp hỏi thẳng Lê Lạc: "Anh Lạc, anh đang quen với Triệu tiểu thư sao?"
Lê Lạc đang uống nước xém chút nữa là bị sặc, ho mấy tiếng, trừng mắt nhìn cậu: "Đương nhiên là không phải rồi."
"Nhưng mà em thấy hình như cô ấy khá là thích anh mà?"
"Cô ấy thích tôi thì tôi phải quen với cô ấy à? Người thích tôi nhiều lắm."
Đặng Lương làu bàu: "Vậy sao anh còn đi ăn riêng với người ta..."
"Cô ấy hẹn tôi ăn cơm đúng là có cái ý đó, thì đúng lúc tôi cũng nói rõ với cô ấy luôn, từ chối con gái không phải là nên dịu dàng chút sao?" Lê Lạc nói xong, không biết là nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt đột nhiên hơi ngây ra, "Hơn nữa hôm đó...!không muốn ở một mình, vừa hay cô ấy hẹn tôi đi ăn cơm, thì tôi đi thôi."
"Nhưng mà cho dù là anh đã từ chối, em thấy cô ấy vẫn có ý đó với anh."
"Vậy thì không liên quan đến tôi rồi, dù sao thì tôi cũng đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, cô ấy cũng đồng ý làm bạn với tôi rồi.

Còn về những cái ôm ôm ấp ấp này, thì chỉ đơn giản là ghép couple cần thiết mà thôi, tốt xấu gì cô ấy cũng ghép với biết bao minh tinh nam rồi, sao lại không phân biệt rõ ràng được cơ chứ?"
Trong lòng Đặng Lương nói chuyện này thì không chắc, bất kể là trong phim hay ngoài đời anh đều lịch thiệp tinh tế như thế, thậm chí cả việc từ chối cũng không khiến cho người ta nổi giận, còn đồng ý ghép couple với anh rồi đưa mắt đong tình, nói không chừng trong lòng người ta còn đang ôm ấp một tia hi vọng có thể khiến lãng tử quay đầu.
Nhưng mà nếu như có thể dễ dàng quay đầu như vậy, thì đã chẳng gọi là lãng tử rồi.
Trong lòng Lê Lạc đang thẫn thờ nhìn xung quanh, tùy tiện hỏi: "Người quản lí mới đến kia đâu?"
"Anh ấy hả? Hình như là anh ấy ra ngoài gọi điện thoại rồi."
"Hơ, gọi điện thoại? Tôi thấy là đi mách lẻo thì có."
Đặng Lương cảm thấy kì lạ: "Hả? Mách lẻo với ai?"
"Còn là ai nữa chứ, ông chủ mới đến chứ ai." Lê Lạc huơ huơ gác đôi chân lên, ngửa đầu nằm về phía sau, nhắm mắt lại, u ám nói: "Thôi vậy, xét thấy hắn cũng đủ thành ý, cũng đến lúc nên làm chút chuyện cho hắn rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui