Sau khi Lê Lạc bảo Đặng Lương lấy áo vest phòng hờ trong xe đến, thì đích thân anh đưa cho Tô Chỉ, thậm chí còn tinh tế mà khoác lên cho cô.
Đoạn Minh Dương yên lặng đứng một bên nhìn, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm lên chiếc nhẫn mới mua trên tay anh, mập mờ không rõ, dễ dàng thấy được là hắn không vui.
Lê Lạc chỉ xem như là cái bệnh độc chiếm cố chấp của hắn lại tái phát, đối với những chuyện này, anh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tán gẫu với Tô Chỉ và đi về phía hội trường.
Giữa đường thỉnh thoảng gặp phải vài nữ minh tinh từng hợp tác trước kia, tùy ý nói chuyện vài câu, lúc chia tay mấy nữ minh tinh cười yểu điệu, nói là "Lần sau có cơ hội thì hợp tác nữa nhé".
"Quan hệ của anh Lê thật là tốt." Tô Chỉ ghẹo, "Tôi cũng muốn học theo anh xem làm sao để khiến người khác cười."
"Cô Tô nếu như học được rồi, thì hình tượng đóa hoa lạnh lùng của cô sẽ vỡ mất thôi." Lê Lạc liếc người bên cạnh một cái, "Huống hồ, học được thì cũng có tác dụng gì chứ? Người biết cười không cần chọc cũng cười, người không biết cười, cho dù cô có kỹ xảo cao siêu đến đâu đi nữa thì cũng không có tác dụng gì cả."
Tô Chỉ cũng nhìn theo ánh mắt anh, mỉm cười: "Nửa câu sau của anh là đang nói Minh Dương sao? Thực ra hồi còn học cấp ba cậu ấy cũng không phải là hoàn toàn không biết cười đâu."
Lê Lạc kinh ngạc: "Cô thấy rồi?"
"Không cần phải nói nhiều với anh ấy làm gì." Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Minh Dương bất chợt chen vào.
Lê Lạc vặn lại: "Tôi đang nói chuyện với cô Tô, liên quan gì đến cậu?"
"Hai người đang nói chuyện về tôi."
"Vậy thì sao? Cũng không phải là chuyện gì mà không thể cho người khác biết được, nói chút thì sao, Giám đốc Đoạn cũng nhỏ nhen quá đi?"
"Có gì mà nói, lẽ nào anh chưa từng thấy?"
"Tôi chưa thấy mà." Lê Lạc cảm thấy kì lạ, "Cả ngày cậu đều trưng cái mặt bực dọc đó ra, có khi nào cười trước mặt tôi chứ?"
Đoạn Minh Dương mím môi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Trí nhớ của anh Lê quả nhiên là rất tệ, những lời đã từng nói, những chuyện đã từng thấy, chớp mắt liền quên sạch."
Nghe hắn nói như vậy, Lê Lạc cũng thật sự suy nghĩ lại xem mình có bỏ sót đoạn trí nhớ nào không, nhưng mà ngẫm lại, vẫn chẳng thấy được hình ảnh Đoạn Minh Dương nở nụ cười, bất giác lầm bầm: "Cậu tưởng tượng à..."
Gương mặt Đoạn Minh Dương tức đến xanh lên, không nói gì nữa.
Tô Chỉ thấy bầu không khí không đúng, liền vội vàng làm hòa: "Được rồi, Minh Dương, anh Lê cũng không phải người ngoài, nói mấy chuyện này cũng đâu có gì quan trọng?"
Vậy mà cô không hề sợ Đoạn Minh Dương, tiếp đó cô nới với Lê Lạc: "Trước kia tôi cũng cho là Minh Dương khá dữ, lúc đó trong trường có nhiều nữ sinh thích cậu ấy nhưng không dám theo đuổi.
Sau đó có một ngày, tan học tôi ở lại quét dọn vệ sinh, nên về trễ, nghe thấy trong bụi hoa có tiếng mèo con kêu, nên chạy qua xem, anh đoán xem tôi thấy gì?"
Lê Lạc: "Hắn đang ngược đãi mèo?"
"...! Không phải." Tô Chỉ có chút cạn lời, "Minh Dương không có xấu như anh nghĩ đâu, Minh Dương đang cho mèo ăn, cứ ngồi chồm hổm trên đất yên lặng mà nhìn, nghe thấy giọng tôi thì quay lại nhìn, cười rất là dịu dàng, để lại ấn tượng rất sâu trong lòng tôi."
Lê Lạc nghe xong biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi, khô khan mà nói: "Đúng là khiến cho tôi khá bất ngờ."
Lúc này, trùng hợp là người quản lý của Tô Chỉ đến tìm cô ấy, cô liền đi vào trong hội trường trước.
Đại đa số khách mới đều đã ngồi vào chỗ, đợi buổi tiệc bắt đầu, chỉ còn lại hai người họ đứng ở ngoài hành lang dường như chẳng có ai, im lặng mà nhìn nhau.
Lê Lạc nở một nụ cười đùa cợt: "Hóa ra là Giám đốc Đoạn cũng có lúc dịu dàng."
"Thấy nó ngoan mà thôi."
"Cũng đúng, Giám đốc Đoạn trước giờ đều thích "nó" ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không biết là bây giờ làm sao, đến cả người như tôi cũng không kén chọn nữa."
"Anh Lê cứ vừa khiêu khích vừa thăm dò tôi như thế này, rốt cuộc là muốn thăm dò điều gì ở chỗ tôi đây?"
Mặt Lê Lạc rất vô tội: "Tôi nào có?"
Đoạn Minh Dương dời ánh mắt đi, lại ảm đạm giống y như trong phòng nghỉ ngơi khi nãy.
"Nếu như tôi không nhìn lầm thì đó là nhãn hàng mà Giang Lưu Thâm làm đại ngôn đúng không? Anh Lê mang chiếc nhẫn này, không phải là khiêu khích thì là gì?"
Lê Lạc nhìn theo ánh mắt hắn, thấy chiếc nhẫn mới mua đang sáng lấp lánh trên ngón tay áp út bên trái của mình, nhấc tay nói: "Cái này? Cái này chỉ là đeo cho vui thôi, tôi tự mua đó."
Đoạn Minh Dương: "Xem ra Giang Lưu Thâm không hề đặt anh vào trong lòng nhỉ, nhãn hàng mình làm đại ngôn, vậy mà lại bắt anh bỏ tiền ra mua."
"Đúng đó, tôi đáng thương lắm, hắn chẳng thèm tặng tôi một chiếc nhẫn." Lê Lạc cười cười, "Hay là, Giám đốc Đoạn tặng tôi một chiếc đi."
Đoạn Minh Dương liếc anh, nhàn nhạt nói: "Được."
"Vậy tôi muốn chiếc nhẫn kiểu dáng giống cái trên tay cậu."
"Không được."
"Tại sao?"
"Bởi vì chiếc nhẫn này thuộc về người tôi yêu." Hắn ngập ngừng nửa giây, "và người yêu tôi."
Lê Lạc dường như là bị kim đâm cho một cái: "Chậc, làm không được thì đừng có đồng ý."
"Trừ kiểu này, cái khác đều được."
Ẩn ý trong đó đại khái là: Trừ tình yêu ra, những cái khác đều có thể cho anh.
Nhưng mà anh chỉ cần tình yêu mà thôi.
"Vậy thì thôi." Lê Lạc nói.
"...! Tại sao anh Lê nhất quyết đòi kiểu nhẫn trên tay tôi vậy?" Đoạn Minh Dương xoay xoay chiếc nhẫn chỗ ngón tay, giống như là mở ra cơ quan quyến rũ nào đó, chỉ cần anh đồng ý trả lời, thì liền có thể nhận được giải thưởng mà mình đã mong ngóng từ lâu.
Giữa họ dường như vẫn luôn là vậy, khiêu khích lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau, không biết mệt là gì.
Từ sau đêm đó, vốn dĩ chỉ là cuộc đối đầu thuần túy lại dần dần trở thành cuộc đấu khẩu vi diệu, dường như ai cũng muốn ép đối phương thừa nhận trước là đã trao trái tim cho người kia mất rối, để thiể hiện vị trí chủ nhân trong mối quạn hệ này, khoe mẽ và ra uy với bên còn lại:
Xem xem, còn chẳng phải là bị tôi chơi sao?
Anh sẽ không cho Đoạn Minh Dương cơ hội này đâu.
"Tôi chỉ nói vậy thôi, ai mà lại cần thật chứ.
Chiếc nhẫn này cũng chẳng phải là thiết kế của nhãn hàng lớn nào, chỉ có vài chục ngàn tệ thôi chứ gì? Tốt xấu gì cũng là nhẫn cười, Giám đốc Đoạn hơi keo rồi."
Trái tim bị đâm không ngừng cảm thấy chua chát, giọng điệu của Lê Lạc bất giác mà có chút ác độc: "Vị hôn thê của cậu không chê nó nghèo nàn sao? Nếu như tôi mà nhận được nhẫn cưới như này, tức muốn lộn ruột luôn ấy chứ."
Động tác trên tay Đoạn Minh Dương khựng lại, ngẩng mặt nhìn anh, ánh sáng lưu chuyển trong mắt đóng lại thành băng.
"Chiếc nhẫn này...!rất nghèo nàn sao?" Hắn hỏi.
"Cậu nghĩ thử xem, Giám đốc Đoạn cả người giá trị gần trăm triệu? Đến cả chiếc nhẫn tôi tùy tiện mua để đeo chơi cũng đã mấy chục ngàn tệ rồi, cậu còn không biết ngại mà tặng chiếc nhẫn rẻ rề này cho vị hôn thê của cậu, chả trách sao không kết hôn được."
Khóe môi Đoạn Minh Dương căng chặt, dường như là nổi giận rồi, trên cánh tay dùng sức, dường như là muốn tháo nhẫn xuống, nhưng vừa tháo đến khớp ngón tay thứ hai thì đột nhiên khựng lại, chần chừ mấy giây rồi lại để chiếc nhẫn về chỗ cũ.
"Anh Lê đang ghen tị sao?"
Không đợi Lê Lạc trả lời, hắn đột nhiên bước lên trước một bước, đột nhiên đưa tay ra, bóp lấy cổ người trước mặt đẩy vào tường!
"Nhưng mà ghen tị không phải là lí do để nói ra những lời ác độc như vậy, nếu như còn để tôi nghe thấy những lời như vậy nữa, thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm."
Lưng của Lê Lạc đụng phải mặt tường cứng rắn, anh hít một ngụm khí lạnh "Si——" thành tiếng, bị ép ngửa đầu lên, ánh nhìn liếc xuống, khó khăn mà nhìn người trước mặt.
Quen thuộc đến vậy, mà lại xa lạ đến vậy.
Từng khi nào, người này cho dù bên ngoài lạnh lùng thế nào thì cũng sẽ ôm anh lên giường ngủ, sẽ dùng tiền làm thêm mua ví tiền mới cho anh, sẽ dẫn anh đi gặp mẹ hắn, sẽ nói chịu trách nhiệm với anh.
Lúc đó anh thật sự cảm thấy, Đoạn Minh Dương chỉ là đang xây nên một lớp vỏ bọc cứng rắn để tự bảo vệ mình mà thôi, bên trong lòng hắn thực ra rất là dịu dàng.
Nhưng mà bây giờ, trên tay người mang theo lời hứa với người khác, bóp chặt lấy cổ họng anh, giọng nói nghiêm khắc nói ra những lời đe dọa anh.
Hóa ra dịu dàng mới là vẻ bề ngoài, là mồi nhử dụ anh vào tròng.
Đoạn Minh Dương thể hiện ý tốt với anh giống như là một cái bẫy được trải cỏ, anh nhất thời bị ngã xuống cái bẫy đó, ngã xuống bức tường đồng cứng rắn, tan xương nát thịt.
Lúc này, sức tay của Đoạn Minh Dương không lớn, không khiến cho anh cảm thấy đau hay nghẹt thở, nhưng anh cảm thấy mình đang dần dần chết đi.
Thứ mà bàn tay to lớn đó đang bóp không chỉ là cổ họng anh, mà còn có trái tim đang dần lạnh lẽo, tê tái của anh nữa.
"Tại sao tôi phải ghen tị?" Lê Lạc cười với hắn, "Xin Giám đốc Đoạn tự ảo tưởng cũng phải có mức độ chứ, đừng cứ cho là mình trở thành người mà ai ai cũng mê, không phải ai cũng muốn làm vị hôn thê của cậu đâu."
"Người khác muốn hay không tôi không biết, nhưng mà tôi cho là, anh Lê muốn."
"Cậu lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy?"
"Dựa vào cảm giác của tôi, và——" Đoạn Minh Dương mò đến bàn tay trái của anh, "Chiếc nhẫn này."
Hai bàn tay chạm vào nhau, nhiệt độ giao thoa, đầu ngón tay Đoạn Minh Dương khẽ lướt qua mu bàn tay anh, tiếp đó, ngón tay thon dài chầm mà kiên định luồn vào khe hở ngón tay anh, mười ngón tay đan xen vào với nhau, da thịt kề sát.
Nháy mắt có từng dòng điện nho nhỏ chạy dọc lên, gây nên từng đợt rung động bí ẩn mà lại thuần khiết.
Lê Lạc thầm mắng bản thân mình không có tiền đồ, vừa nãy còn đang là trái tim cháy vụn thành tro chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay đi được, bây giờ lại được thắp lên ngọn lửa le lói hi vọng sống rồi.
Trong chuyện quyến rũ anh, Đoạn Minh Dương thực sự là tiến bộ thần tốc.
"Một cái nhẫn thì có thể chứng minh được gì chứ..." Có chết anh cũng không thừa nhận.
"Anh Lê, khẩu thị tâm phi có lúc là một loại tình thú, nhưng nói quá nhiều, thì sẽ trở nên không còn thú vị nữa."
Đoạn Minh Dương dán sát lại anh, bàn tay siết cổ anh buông lỏng ra, không để lại chút vết đỏ nào, còn vuốt ve cổ anh như là rất thương tiếc, cúi đầu in một nụ hôn lên đó, khóe môi thuận thế nhếch lên, lướt qua vành tai anh, để lại một cảm giác tê dại nóng ấm.
"Nếu như anh chê chiếc nhẫn này của tôi nghèo nàn...!Vậy thì tôi có thể mua cho anh chiếc đắt hơn, chỉ cần anh nghe lời thêm một chút, thành thực thêm một chút."
Hơi nóng phả vào trong tai, nửa người của Lê Lạc đều tê hết, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn, nuốt một ngụm nước miếng, anh hỏi: "Sau khi mua xong thì đeo ở đâu?"
Đoạn Minh Dương nghe vậy, nương vào hai bàn tay đang đan xen đó, dùng ngón giữa và ngón áp út kẹp lấy chiếc nhẫn của anh, dùng sức, gỡ nó xuống.
"Ở đây."
Hắn nắm lại lần nữa, ngón tay kẹp lấy ngón áp út đã không còn nhẫn của anh, làn da dán sát vào nhau, vuốt ve một cách mập mờ.
"Vị trí này, nên là của tôi."
Lê Lạc không chịu thua, nắm ngược lại tay hắn, cào khẽ lòng bàn tay hắn: "Dựa vào cái gì mà là của cậu?"
"Dựa vào việc anh là của tôi."
Đoạn Minh Dương tịch thu chiếc nhẫn của anh, bỏ vào trong túi áo mình, nhấc tay vuốt mớ tóc tán loạn hai bên trong khi anh nhúc nhích khi nãy ra sau tai.
Ánh mắt trầm xuống, giống như là đang nghiêm túc ngắm nhìn một món đồ sưu tầm của mình, kiểm tra thật kĩ xem có vết bẩn nào không.
"Tóc dài quá rồi, có thể cắt được rồi."
Lê Lạc cười nhẹ: "Đoạn Tổng muốn diễn vai tổng tài bá đạo trước mặt tôi, ra lệnh cho tôi thì nên bớt lại đi, vai bá tổng mà tôi diễn qua còn nhiều hơn số năm cậu làm bá tổng đó, mấy cái chiêu trò này tôi rõ lắm."
"Không phải mệnh lệnh, mà là đề nghị."
"Vậy cũng không được, tóc của tôi vẫn luôn dài như thế." Lê Lạc hất tay hắn ra, "Có người từng nói thích tôi để tóc dài."
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc dài đột nhiên siết lại.
"Vậy bây giờ người đó còn thích không?"
"Không thích nữa." Lê Lạc nhìn hắn, giống như là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Nói vậy thì, hình như người đó chẳng bao giờ nói thích tôi cả, xem ra là tự tôi đa tình rồi."
Đoạn Minh Dương dường như khá là hài lòng với câu "tự tôi đa tình" này của anh, thả lỏng tay ra: "Nếu như vậy, anh Lê vẫn nên cắt đi thì hơn."
Lê Lạc cười nói: "Đợi ngày nào tôi hoàn toàn chết tâm đi, bây giờ...!tôi thấy vẫn còn có chút hi vọng."
Trong góc của hành lang vang lên tiếng của vài nhân viên làm việc, tiếng vang vừa xa lại vừa gần, đang đi về phía của họ.
Lê Lạc lập tức để tay lên lồng ngực Đoạn Minh Dương, muốn đẩy hắn ra.
"Đi thôi, Giám đốc Đoạn, không vào trong nữa thì vị trí của hai chúng ta trống, rất là khả nghi đó."
"Trừ Giang Lưu Thâm và Tô Chỉ, không ai biết hai chúng ta có quen biết."
"Còn chẳng phải là sợ Giang Lưu Thâm phát hiện sao."
Nếu như để Giang Lưu Thâm biết hai người họ ở riêng với nhau, nói không chừng hắn sẽ lấy anh ra làm trò đùa mất.
Bước chân của Lê Lạc đã hướng về phía hội trường, sau đó anh quay đầu lại hỏi: "À, cậu đổi chỗ của Lưu Vũ Yên đi rồi, sao không đổi chỗ của tôi và Giang Lưu Thâm? Không phải là cậu cũng không thích hắn lắm à?"
Đoạn Minh Dương đuổi theo, lúc bước qua người anh cũng không thèm dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: "Muốn để cho anh nhìn rõ hiện thực mà thôi."
Lê Lạc nhìn bóng lưng rời đi của hắn một cách kì lạ.
Tên họ Đoạn này gần đây...!hình như càng ngày càng khó hiểu hơn rồi.
Một lát thì từng chữ đều mang theo gai nhọn, đâm mạnh vào lục phủ ngũ tạng của anh, khiến cho tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết của anh chảy cạn hết, cả người cảm thấy lạnh lẽo.
Một chốc thì lại dịu dàng mà liếm láp vết thương cho anh, mập mờ mà quyến luyến dụ dỗ anh, muốn dụ anh thần phục hắn, nhưng từ đầu đến cuối đều không cho anh một lời hứa nào cả.
Đây là cái gì? Tát một cái rồi cho một viên kẹo? Là muốn dạy dỗ anh thành thú cưng biết ngoan ngoãn nghe lời sao? Công lực của tên đàn ông xấu xa họ Đoạn này lại được nâng cấp rồi.
Nhưng mà anh lại cứ thích như vậy.
Có lẽ là bởi vì Đoạn Minh Dương chưa bao giờ chủ động đến gần anh, mỗi một lần đụng chạm đều là do anh xin được, lừa được, quyến rũ được, bây giờ lại đột nhiên thân mật với anh như thế, cho dù anh biết rõ là động cơ của hắn không sạch sẽ, nhưng cũng thực sự là khó lòng mà không rung động được.
Vẫn là câu nói đó, người khát đã lâu, chỉ cần chạm phải một hạt mưa, cũng sẽ cảm thấy ông trời đang ban phước lành.
Cho dù rõ ràng là ông trời có thể cho một cơn mưa thật lớn.
Anh yêu những gì mà Đoạn Minh Dương cho anh hiện nay, nhưng cũng hận sự keo kiệt xưa nay của hắn.
Nếu như một ngày nào đó Đoạn Minh Dương có thể sảng khoái mà dốc hết sức lực cho một cơn mưa thật lớn vì anh, bảo anh quỳ trên mặt đất, nằm rạp dưới chân hắn đón nhận từng hạt mưa anh cũng cam tâm tình nguyện.
Tất cả mọi người đều nói anh kiêu ngạo, nhưng trong tình yêu, anh rõ ràng cũng từng thấp bé đến như thế cơ mà..