Đầu óc Lê Lạc đứng hết mấy giây mới phản ứng lại là Đoạn Minh Dương đang nói gì.
"Cậu nói thật?" Anh lập tức đứng dậy, vội vã nắm lấy bàn tay đang muốn rút về của Đoạn Minh Dương, siết chặt trong tay, "Chứng cứ gì? Tìm ở đâu ra? Chắc chắn là có thể lật lại vụ án không?"
Đoạn Minh Dương đột nhiên tung ra một quả bom nổ ầm trời như vậy, bây giờ lại bắt đầu úp úp mở mở, ngồi xuống ghế dựa sofa bên cạnh, thong thả mà rót một ly rượu vang cho chính mình, thưởng thức, rồi mới từ từ mở miệng:
"Một trong số những người ngụy tạo chứng cứ năm xưa, bằng lòng nói ra chân tướng."
"Tại sao? Cậu ép người đó?"
Đoạn Minh Dương liếc xéo qua: "Anh Lê lúc nào cũng nghĩ tôi hung ác như thế cả. Đương nhiên, nếu như tôi muốn ép thì cũng được thôi, nhưng chắc chắn sẽ làm kinh động đến hai vị ở nhà họ Đoạn kia, không được hời cho lắm. Người bằng lòng nói ra chân tướng kia là ông chủ Chu, là ông ấy chủ động tìm đến tôi."
"Chủ động? Sao đột nhiên ông ta lại bộc phát lương tâm thế?"
"Không phải. Chỉ là lần này chuyện của nhà họ Đoạn liên lụy đến ông ta. Một trong số những cô gái bị mang đi có lưu lại lịch sử tin nhắn, chứng minh ông ta có tham gia vào giao dịch này, trước kia lấy tin nhắn uy hiếp đòi tiền ông ta mà cũng không được kết quả gì, nên ôm hận trong lòng, lần này nhân cơ hội trả thù, giao nộp chứng cứ cho bên cảnh sát rồi."
Lê Lạc: "Sau đó thì sao? Ông ta tìm cậu làm giao dịch à? Lẽ nào là cậu muốn giúp ông ta thoát tội? Vậy thì tôi có chút xem thường cậu đó, Giám đốc Đoạn."
"Ông ta tự mình chuốc lấy, sao tôi lại phải làm như thế?" Đoạn Minh Dương nói, "Ban đầu ông ta cầu cứu Đoạn Hưng Diệp, nhưng Đoạn Hưng Diệp ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, không có thời gian để lo cho ông ta. Ông ta cũng đoán ra được gần đúng là chuyện này do ai để lộ ra, nên đến tìm tôi. Điều kiện mà tôi đưa ra là: Ông ta bắt buộc phải thừa nhận làm giả chứng cứ trong vụ án của ba anh, sau chuyện đó thì tôi sẽ giúp ông ta quản lí công ty, không để cho công ty ông ta bị chiếm mất trong thời gian ông ta vào tù."
"Ông ta đồng ý? Làm giả chứng cứ không phải là thêm một tội nữa sao?"
"Với tội trạng của ông ta, cùng lắm là phán tội hai, ba năm tù mà thôi. Quy mô công ty của ông ta cũng không lớn, con trai còn chưa thành niên, ngồi tù gần như là đồng nghĩa với việc hai tay dâng công ty cho kẻ khác. Nếu như ngang dọc gì cũng chạy không thoát việc ngồi tù, vậy thì khi ra tù phát hiện công ty nhà mình trở thành tài sản của người khác tốt hơn, hay là ít nhất khi ra tù vẫn có thể bắt đầu làm lại từ đầu tốt hơn chứ?"
"Hiểu rồi." Lê Lạc gật đầu, nhưng lại ngay lập tức cau mày lại: "Nhưng mà chỉ dựa vào mỗi lời khai của ông ta cũng không đủ, cùng lắm chỉ là hỗ trợ thôi, nếu như không lật đổ những vật chứng "tham ô công quỹ" kia, thì ba tôi vẫn không thể lật lại vụ án được."
Đoạn Minh Dương: "Chuyện này đương nhiên là tôi biết."
Mắt Lê Lạc sáng lên: "Cậu còn có chứng cứ khác?"
Đoạn Minh Dương không trả lời, rất thong thả mà uống hết ly rượu vang, đặt ly thủy tinh xuống, vỗ nhẹ lên đùi mình, gọi anh giống y như là gọi thú cưng:
"Ngồi lên đây."
Lê Lạc hơi ngây ra, sau đó cười rộ lên, anh nghe lời mà bước qua, nhấc chân mà chống lên sofa, mặt đối mặt ôm lấy cổ Đoạn Minh Dương, ngồi lên đùi hắn, dán sát rạt, hai lồng ngực gần như là dính chặt lấy nhau.
"Giám đốc Đoạn, có phải là cậu hơi xem thường tôi rồi không?"
Giọng điệu và thái độ cao ngạo đêm nay của Đoạn Minh Dương, dường như lờ mờ không giống với lúc trước. Nếu như nói lúc trước chỉ là lạnh lùng như băng tuyết, thì tối nay chính là lạnh như băng nhọn, thỉnh thoảng đâm vào tim một cái, khiến cho người khác rất là không thoải mái.
Xem ra là Tô Chỉ và Đoạn Hưng Diệp ly hôn, quả thực là có chút khiến cho hắn quên hết mọi thứ rồi.
Nụ cười của Lê Lạc ngày càng lạnh, bờ môi vô tình hữu ý mà lướt qua gò má Đoạn Minh Dương, mãi cho đến vành tai, khẽ đưa lưỡi ra liếm lấy vành tai hắn, giống như là một con rắn độc đang lè lưỡi.
"Tôi không phải là thú cưng của cậu, cũng không phải là đang cầu xin cậu nói cho tôi biết, đừng quên mất ba tôi là vì ai mà vào tù, tôi là đang cho cậu cơ hội để chuộc tội, cậu tốt nhất là khách sáo với tôi một chút, đàn, em!"
Vừa dứt lời, cổ đột nhiên bị siết chặt lại!
Đoạn Minh Dương đột nhiên bùng phát, xách cổ áo anh lên từ sau gáy, ép anh ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy để lộ ra từng tia lạnh, đâm thấu xương tủy.
"Không phải là anh đang cầu xin tôi thì là gì?"
Cơn giận của Đoạn Minh Dương đến bất ngờ, nhanh mà lại lớn, giống như là đã nhẫn nhịn từ lâu, lúc này cuối cùng cũng bùng nổ, thần thái nháy mắt liền trở nên ngang tàng hơn, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo: "Anh Lê, tôi không có tội gì cần chuộc cả, cũng không có nghĩa vụ phải giúp anh, tôi thậm chí có thể hủy đi những chứng cứ đã thu thập được bất cứ lúc nào, anh có thể làm gì được tôi chứ?"
Hơi thở của Đoạn Minh Dương dần dần sát lại, giọng điệu cũng trở nên trầm và ác hơn: "Anh tưởng mình vẫn là Đại thiếu gia có thể chơi đùa người khác trong lòng bàn tay hay sao? Bây giờ anh mới là người bị chơi đùa."
Lê Lạc không thể không ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuống, hầu kết khó khăn mà lên xuống.
Trực giác của anh quả nhiên không sai, tối nay Đoạn Minh Dương thực sự khác với mọi ngày.
Sự mỉa mai không chút che dấu, sự hạ nhục không chút lưu tình.
Anh tựa như đã trở thành món đồ chơi mất đi giá trị, đối phương không thèm quan tâm tới nữa, thậm chí còn muốn giẫm lên anh một cái nữa.
Chuyện duy nhất anh nên cảm thấy may mắn là, anh vẫn còn chưa thổ lộ lòng mình, tấm chân tình sẽ không bị giẫm đạp một lần nữa, vẫn còn cơ hội để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
"Đúng là tôi chẳng thể làm gì cậu." Lê Lạc nhịn cảm giác khó chịu khi cổ áo bị kéo ra sau, miễn cưỡng cúi đầu xuống, "Nhưng mà cậu muốn chơi tôi... Nằm mơ đi."
Không khí cứng lại, ánh mắt của bọn họ đối chọi nhau, hơi nước nóng ẩm trên người Đoạn Minh Dương dần dần cứng lại, lạnh đi trong bầu không khí yên ắng.
"Anh vẫn luôn cao ngạo tự đại, tưởng là bản thân mình có thể muốn gì thì làm nấy, không hề sợ hãi gì như vậy."
Đoạn Minh Dương buông tay ra, đẩy anh xuống đùi hắn, Lê Lạc loạng choạng lùi về sau mấy bước, khó khăn mới đứng vững được.
"Tôi bao dung anh hết lần này đến lần khác, nhưng anh đối xử với tôi như thế nào?"
Khóe môi Lê Lạc nhếch lên: "Tôi đối xử với cậu không tốt sao?"
"Cái tốt mà anh nói là chỉ bảo tôi cút qua điện thoại, hay là chỉ việc hợp mưu đổi thuốc của tôi với Đoạn Hưng Diệp?"
Khoảnh khắc đó, trong phòng rơi vào sự yên tĩnh chết lặng.
Cũng giống như nhịp tim của Lê Lạc vậy.
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương như mũi tên nhọn, giọng nói như con dáo bén: "Có phải là anh đang nghĩ sao tôi lại biết?"
"Ba vệ sĩ mà tôi sắp xếp cho anh, chưa từng rút về, mỗi một hành động của anh ở bên ngoài, lúc nào cũng có người báo cáo lại với tôi."
"Bao gồm cả việc tối nay anh ở đâu, ôm cái người đàn ông hoàn mỹ mà anh nói đến kia."
"Còn người giúp tôi lựa chọn vệ sĩ, chính là tên vệ sĩ đã bị tôi đuổi đi, đầu quân cho Đoạn Hưng Diệp rồi lại bị tôi mua chuộc kia."
"Hôm nay hắn nói với tôi, anh lấy một hũ thuốc ngủ ở chỗ của Đoạn Hưng Diệp, bảo tôi cẩn thận, anh có biết lúc đó tôi có cảm giác gì không?"
Đoạn Minh Dương nhấn từng chữ: "Thất, vọng, vô, cùng."
Thân hình Lê Lạc khẽ chao đảo.
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương khiến anh lạnh đến mức run lên, liên tục nuốt mấy ngụm nước bọt, anh mới có thể khiến cho giọng mình bình tĩnh lại một chút: "Tôi không có đổi thuốc mà Đoạn Hưng Diệp đưa..."
Đoạn Minh Dương làm ngơ sự bao biện của anh, quay người đi, đi đến trước tủ TV đang ở phía đối diện anh, mở túi tài liệu trên đó, lấy một cái camera nhỏ trong túi tài liệu ra, tiếp đó là mở điện thoại mình lên.
Màn hình xuất hiện bóng dáng anh.
Quay trực tiếp, chiếu cùng lúc với thực tế.
"Tại sao tôi lại ở trong nhà tắm lâu như vậy, anh muốn nhìn thấy những gì quay được rồi mới thừa nhận sao?"
Lê Lạc ngây người ra nhìn ống kính đem nhòn đó, tất cả những lời đến bên miệng đều mất sạch.
Tựa như đang nhìn chằm chằm một cái hố đen đáng sợ có thể nuốt lấy người, bên trong phản chiếu tất cả những kí ức xấu xí của anh, khiến cho anh dần dần rơi xuống hầm băng, cả người lạnh lẽo, tay chân cứng ngắc, trong đầu vang lên từng tiếng rầm rầm.
"... Cậu lừa tôi." Cuối cùng anh cười một cách ảm đạm, "Rõ ràng là cậu lắp camera trong phòng... Cậu phải lừa tôi mấy lần thì mới đủ..."
Nếu như lúc nãy anh không có từ chối, thuận theo ý của Đoạn Minh Dương mà lên giường, vậy thì sẽ quay được gì đây? Đoạn clip này lại bị đem ra làm gì nữa?
Anh thực sự là rất ngu ngốc nên mới chọn tha thứ cho Đoạn Minh Dương.
"Trước giờ cậu chưa từng tin tưởng tôi, thì nói gì đến thất vọng?" Lê Lạc càng cười càng trắng bệch, "Cho dù là không có chuyện này, lẽ nào cậu sẽ tin tôi hay sao? Ha... Lúc nào cũng lắp camera giám sát tôi, cậu không cần nhất thiết phải tốn công sức như vậy, tôi sẽ không hại cậu, chỉ cần cậu làm xong những chuyện mà cậu đã hứa với tôi, sau khi trả lại sự trong sạch cho ba tôi, chúng ta liền chia tay trong hòa bình."
"Chia tay trong hòa bình?"
Giọng điệu của Đoạn Minh Dương chợt hạ xuống, trầm thấp và nỉ non:
"Tự tiện bắt đầu là anh, tự tiện kết thúc cũng là anh... Anh có tư cách gì mà nói với tôi chia tay trong hòa bình? Anh có tư cách gì chứ?"
Lê Lạc nhắm mắt lại, trái tim bị câu này xuyên thủng, chầm chầm chảy máu.
Tất cả mọi chuyện qua miệng của Đoạn Minh Dương, tựa như đều trở thành lỗi sai của anh, rõ ràng là anh đã hỏi vô số lần "Làm người yêu tôi có được không?", nhưng Đoạn Minh Dương lại chưa từng cho anh một câu trả lời rõ ràng.
Quyền bắt đầu rốt cuộc là nằm trong tay ai, ai mới là chúa tể trong mối quan hệ của bọn họ, vốn dĩ là chẳng cần phải nói ra.
Lúc kết thúc cũng chỉ có mình anh cắt đứt quan hệ một cách đơn phương, nhà lớn của họ Lê vốn dĩ nằm trong thành phố, Lê Lạc anh trong giới giải trí, ngày nào cũng lộ đầu lộ mặt, nếu như Đoạn Minh Dương muốn tìm anh, dễ như trở bàn tay, nhưng mà năm năm qua Đoạn Minh Dương có từng liên lạc với anh lần nào chưa?
Một lần cũng không.
Lần đầu tiên xuất hiện, chính là sau khi có được quyền thế, muốn đuổi cùng giết tuyệt anh.
Nếu như nói anh có sai, thì lỗi sai lớn nhất của anh, chính là vừa lành sẹo liền quên đau.
Quên mất người này đã từng khiến anh đau đớn hết người, chưa từng cho anh chút thương tiếc nào, quên mất người này tàn độc hung ác biết bao, trong lúc anh dâng hết tấm chân tình mình không còn sót lại chút gì, thì vẫn luôn cắm một dao thật mạnh vào trái tim anh, hưởng thụ thú vui khi dày vò con mồi.
Quên mất Đoạn Minh Dương vốn dĩ không hề yêu anh.
Máu chảy khô cạn, tim cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
"... Vậy lần này để cậu nói." Lê Lạc nhìn hắn, "Cho tôi một câu trả lời rõ ràng, Đoạn Minh Dương... cậu muốn kết thúc không?"
Đoạn Minh Dương im lặng đứng tại chỗ, không nói tiếng nào, hốc mắt lờ mờ đỏ ửng, ánh mắt u uất tựa như một tấm lưới không lộ gió, dần dần trùm trước mặt, muốn trói chặt lấy anh, khiến cho anh ngạt thở.
Trước khi hoàn toàn bị bao trùm lấy, Lê Lạc giành cơ hội lên tiếng trước: "Cho cậu cơ hội rồi, cậu không nói, vậy thì để tôi nói."
Anh bước về phía trước hai bước, đứng trước mặt Đoạn Minh Dương, lồng ngực cách nhau khoảng nửa cánh tay.
Lúc này anh mới phát hiện, đầu ngón tay Đoạn Minh Dương đang khẽ run lên, giống như là lửa giận cháy rất lớn, hắn không thể nào khống chế được hành động của cơ thể.
Có gì mà đáng giận chứ? Giận anh không ngoan ngoãn nghe lời? Hay là giận anh hợp tác với Đoạn Hưng Diệp?
Đều không còn quan trọng nữa rồi.
Ánh mắt của Lê Lạc quấn quýt với hắn, giọng nói lại bình tĩnh như mặt nước:
"Chúng ta cứ thế này đi... Tôi đi đây, Đoạn Minh Dương."
So với việc từng điên cuồng hét lên, lần này, họ thật sự sẽ kết thúc một cách chân chính rồi nhỉ?
Nghe nói lúc chia tay có thể nói chuyện một cách rất bình tĩnh, thì luôn là người không còn yêu nữa.
Anh muốn làm người không yêu Đoạn Minh Dương kia.
Lê Lạc rũ mắt xuống, không nhìn ánh mắt của Đoạn Minh Dương, bước ngang qua, đi về phía cửa.
"Tôi không có bảo là muốn kết thúc."
Đoạn Minh Dương đột nhiên mở miệng, giọng nói khản đặc như giấy nhám chà qua.
"Lê Lạc, tôi không có bảo là muốn kết thúc."
Lê Lạc dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn đèn treo mơ hồ trên trần nhà.
"Nhưng mà tôi muốn kết thúc rồi."
"Cho nên anh lại tự mình quyết định một lần nữa thay tôi." Giọng nói của Đoạn Minh Dương càng ngày càng khàn, "Lần thứ hai rồi, có phải là những gì anh nói đều không tính không? Những lời đã từng nói với tôi... Có câu nào là thật không?"
Hắn không nói rõ là những lời nào, nhưng Lê Lạc luôn cảm thấy có lẽ là những lời mà anh nghĩ trong lòng kia.
"Nếu như tôi nói phải, cậu sẽ tin sao?"
Đoạn Minh Dương lại im lặng.
Đáp án có thể dễ dàng thấy được.
Đừng nói là Đoạn Minh Dương không tin, cho dù bản thân anh lúc này có thể đòi được một câu "đã từng yêu" từ trong miệng của Đoạn Minh Dương, thì anh cũng tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng nữa.
"Nếu như không còn gì để nói nữa, vậy để tôi đi được chưa?".
||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||
"Lần này anh đi." Đoạn Minh Dương nói, "Tôi sẽ không đi tìm anh nữa."
Không biết vì sao, Lê Lạc lại cảm thấy câu này của hắn giống như một sự đe dọa non nớt nào đó, nghe vào có chút buồn cười, lịa có chút đáng thương.
"Vậy thì đừng tìm nữa."
Lê Lạc quay lưng lại với hắn.
"Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta không nên gặp nhau."
Cửa phòng bị đóng lại nhẹ nhàng, ngắt đi ánh nhìn từ phía sau lưng, để lại tất cả những thứ sớm nên bị vứt bỏ từ lâu trong phòng.
Mây rất gần chân trời, tựa như là sắp đổ một cơn mưa ào xuống ngay.
Lê Lạc bước ra khỏi hành lang, đi về phía xe của mình trong bãi đỗ xe, mỗi một bước đi, thì trên bậc thang bằng gạch đá đều có một giọt mưa rơi xuống.
Tổng cộng anh đi mười sáu bước, cũng không có nghe thấy bất kì tiếng động nào từ phía sau lưng.
Anh đưa tay vào trong túi áo mò, lấy hũ thuốc ra, dùng sức vứt một cái vào trong thùng rác ở phía không xa, nhưng mà do ánh nhìn bị nhòe nên không nhắm chuẩn được, hũ thuốc va vào cạnh thùng rác, bắn lại ra ngoài, rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng, nhãn thuốc ngửa lên trời.
Bên trên có viết: Thành phần thuốc ngủ 5%.
Anh khịt khịt mũi, đi tới bên cạnh hũ thuốc ngồi xuống, trên mặt đất lại có mấy giọt mưa, để lại vệt nước rất sâu.
Hũ thuốc bị nhặt lên, lần này nhắm thẳng vào thùng rác không lệch, Lê Lạc phủi phủi bụi, ngồi vào trong xe, cuối cùng là đưa mắt nhìn vào cửa sổ của lầu hai căn biệt thự.
Ánh đèn đã tắt, không một bóng người.
Cũng giống như sự chờ đợi cực khổ dưới lầu của năm xưa, cho dù thế nào cũng không chờ được bóng dáng kia nhìn về phía anh từ xa xa.
Đạp chân ga, xe chạy như bay, trong khu nhà vắng lặng vang lên tiếng rồ ga vang vọng.
Mãi cho đến khi bóng dáng thu nhỏ của chiếc xe biến mất trong đêm, tiếng rồ ga cũng tan đi theo gió, mọi âm thanh đều trở về với sự vắng lặng, thì cửa sổ trên lầu hai, mới nhẹ nhàng lay động mấy lần.