Đoạn Minh Dương nhìn anh, hầu kết khẽ lên xuống, thần sắc vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như cũ.
Tiếp đó hắn nhấc tay lên, đặt lên vai của anh, chầm chậm đẩy anh ra đến một khoảng cách an toàn hơn.
"Anh Lê, đừng có làm như quá khứ nữa, không có tác dụng đâu."
"Thật sự không có tác dụng sao?" Lê Lạc bắt lấy tay hắn, hơi cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại khẽ ma sát với đầu ngón tay hắn, nâng mắt nhìn hắn, "Ngay từ đầu cậu đã biết là tôi đúng không? Hôn xong mới nói không cần, Giám đốc Đoạn, lời chịu trách nhiệm đã nói với tôi đâu rồi?"
Đoạn Minh Dương rút tay về như là chạm phải điện, quay người rời đi: "Đừng có làm loạn ở địa bàn của nhà họ Đoạn."
Lê Lạc lập tức đi theo, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy mà nói: "Đừng đi mà, sao cậu không hỏi xem tôi đã lập công gì? Tôi rất là muốn thổi phồng lên trước mặt cậu đó."
Đoạn Minh Dương nhìn thẳng về phía trước: "Tôi không muốn nghe, cũng không cần anh làm chuyện dư thừa này."
Lê Lạc: "Dư thừa chỗ nào? Cậu nghe rồi sẽ biết, hôm nay tôi đã lừa ba cậu và anh cậu xoay mòng mòng như thế nào——"
"Anh Lê." Đoạn Minh Dương đột nhiên dừng chân lại, quay về phía anh, đầu mày ép xuống rất thấp, "Tôi nói rồi, tôi không cần anh làm chuyện này, hiểu không?"
Lê Lạc ngây người, rồi chợt hiểu ra: "À—— Cậu đang lo lắng cho tôi."
Đoạn Minh Dương im lặng không đáp.
"Lúc nãy cậu tìm Lâm Trừng, có phải là muốn hỏi tôi đi đâu rồi không?"
Đoạn Minh Dương vẫn im lặng.
Lê Lạc cười cong mắt, chọc ghẹo hắn: "Rõ ràng là cậu còn yêu tôi muốn chết, có đúng không?"
"Tôi chưa bao giờ nói là tôi không yêu anh." Ánh mắt Đoạn Minh Dương sâu thẳm, "Tôi chỉ nói là chúng ta không hợp mà thôi."
Nụ cười của Lê Lạc cứng lại trên mặt.
Anh ngây ngốc nhìn Đoạn Minh Dương xoay người hòa vào dòng người, biến mất dạng, mãi cho đến nửa phút sau mới hoàn hồn lại.
Tên họ Đoạn khi nãy... có phải là chọc ghẹo ngược lại anh không nhỉ?
Lực sát thương của một câu nói ngắn ngủi đó khiến cho Lê Lạc mơ màng cả một buổi tối, mãi cho đến ngày thứ hai vẫn còn để lại hậu di chứng, nhắm mắt mở mắt ra đều là câu nói "Tôi chưa bao giờ nói là tôi không yêu anh" của Đoạn Minh Dương.
Chưa bao giờ không yêu, vậy thì là vẫn luôn yêu rồi.
Mỗi một chữ trong câu nói này đều như một ống máu khoảng 20ml được bơm vào cơ thể anh, khiến cho anh bùng nổ, hưng phấn, mãi cho đến ba giờ sáng vẫn còn lăn lộn trên giường.
Đến cả câu nói này Đoạn Minh Dương đều nói ra miệng rồi, anh không tin là không theo đuổi được hắn.
Ông trời tựa như là có lòng giúp anh, liên tiếp mấy ngày sau, để tiện cho anh chuẩn bị chuyên tâm quay phim điện ảnh sau này, những show tổng hợp và đại ngôn mà công ty nhận cho anh đều được giảm bớt.
La Bằng sau khi trải qua "sự kiện chia sẻ bài đăng Weibo" và "sự kiện mất tích ở Anh" lần trước, lo lắng Lê Lạc trước khi quay phim lại gây ra họa gì nữa, nên trông mong anh cả ngày đóng cửa không ra đường, ngoan ngoãn mà nằm ở nhà.
Nhưng mà đáng tiếc ông trời không cho con người như ý nguyện, Lê Lạc chỉ cần rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thì cứ hai ba ngày lại chạy đến nhà Đoạn Minh Dương.
Hai lần trước đi còn có thể gặp được người, nhưng sau này có lẽ là Đoạn Minh Dương chê anh làm phiền quá nhiều, dứt khoát không ở trong nhà nữa. Xe của Lê Lạc dừng ở bên ngoài biệt thự, đợi cả một buổi sáng cũng không thấy người đâu, liền lập tức quay đầu xe, chiếc xe chạy vút một tiếng, trực tiếp chạy thẳng đến dưới lầu toà nhà làm việc của Đoạn Thị.
Anh đến khá là nghênh ngang phô trương, mở rộng cánh cửa xe đua màu đỏ tươi xoay người bước xuống xe, khiến cho mọi người đều quay đầu lại. Trời ngày đông lạnh còn mang theo một cặp kính râm rất là khoa trương, nhưng mà lại không có che mái tóc có dấu ấn riêng đó lại, để mặc cho nó bồng bềnh trong gió, chỉ thiếu mỗi chuyện dán mấy chữ "Tôi là Lê Lạc" lên trên trán nữa mà thôi.
Vừa mới bước ra mấy bước, còn chưa đi đến cửa tòa nhà, thì đã bị những người nhận ra anh bao vây lấy, không thể di chuyển được. Mãi cho đến lúc sau tòa nhà không thể không sai tất cả bảo vệ ra duy trì trật tự xung quanh, anh mới có thể bước vào trong tòa làm việc.
Lúc Đoạn Minh Dương họp xong bước ra từ phòng họp, thì vốn dĩ là chẳng có cách nào có thể sải bước đi được.
Nơi mà hắn nhìn thấy, những người trong tòa làm việc đều lần lượt xếp hàng thành hẳn ba hàng, toàn là đầu người, mà đứng ở phía hàng đầu của hàng người này, một vị đại minh tinh bướng bỉnh tùy tiện nào đó bày một bàn làm việc, đang tự nói tự tổ chức một buổi kí tên dành cho fan kiểu nhỏ.
"Đừng chen lấn, từng người một, ai cũng có phần." Lê Lạc vừa hét nói, vừa nhận lấy cuốn sổ, giấy in, áo,... mà fan đưa qua, thậm chí còn có cả son môi nữa.
"Anh Lạc!! Đây là màu son mà anh cầm trong đại ngôn! Em thích lắm! Có thể nào dùng nó để tô son cho em không ạ? Vậy là cuộc đời em viên mãn lắm rồi.
Lê Lạc cầm lấy cây son cười khổ: "Đừng có chê tôi tô xấu quá nha."
"Không đâu không đâu! Tô đến sau mang tai cũng được nữa!
Fan nữ lập tức nhắm mắt lại, chu mỏ lên, tiến gần đến. Không giống như là đang tô son, mà có chút giống như là muốn được hôn.
Lê Lạc bất lực nâng tay lên, cầm lấy cây son, đang suy nghĩ xem nên tô từ bên nào, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay, bắt chặt lấy cánh tay anh.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy đoàn người hít ngược một hơi lạnh, tự giác mà tản ra một vòng, trong lòng run sợ mà thấp giọng: "Giám đốc Đoạn..."
"Trong thời gian làm việc, tự ý rời khỏi chức vị, xem quy định của công ty là trò đùa sao?" Đoạn Minh Dương thấp giọng trách mắng, "Trong vòng hai phút không quay về vị trí, trừ một tháng tiền thưởng."
Tất cả những nhân viên đang xếp hàng nghe thấy câu nói này, đều lập tức chạy tán loạn như chim non hoảng sợ, tựa như là một cảnh tượng chạy trối chết vậy. Chỉ trong vòng hơn một phút ngắn ngủi sau, trước bàn của Lê Lạc đã chẳng còn bóng người.
"Giám đốc Đoạn, sao cậu lại không hiểu tình người như thế chứ." Lê Lạc cười nhìn hắn, hoàn toàn không biết hối lỗi.
Bàn tay Đoạn Minh Dương dùng sức, bắt lấy cánh tay anh kéo đi, không nói tiếng nào mà bước về phía phòng làm việc của mình.
Lê Lạc bị hắn kéo đi, vừa đi vừa nói: "Ê từ từ, cây son này tôi còn chưa trả cho người ta nữa..."
Đoạn Minh Dương ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp kéo anh vào trong phòng làm việc, đóng cửa cái "Rầm!", ngăn mọi ánh nhìn và đôi tai nghe ngóng lại ở bên ngoài.
"Anh còn muốn làm loạn bao lâu nữa."
Lê Lạc bước về phía trước vài bước theo quán tính, xém chút là đụng phải bàn làm việc, đứng vững rồi anh mới quay đầu lại:
"Tôi làm loạn hay là cậu làm loạn? Vốn dĩ chỉ là tin tức nhân viên đến thăm ông chủ bình thường thôi, truyền ra ngoài cũng không có gì. Nhưng mà Giám đốc Đoạn lại nắm tay tôi như vậy, hotsearch chắc là sẽ biến thành "Khó lòng chia xa là thật" mất!"
Đoạn Minh Dương không tiếp lời nói chọc ghẹo của anh: "Anh nghênh ngang phô trương như vậy, chỉ sợ Đoạn Hưng Diệp không biết anh đến tìm tôi sao?"
Lê Lạc cười hừ, thong thả chơi đùa với cây son màu đỏ ruby kia: "Hắn ta biết mới đúng, dù gì thì ở trong mắt hắn ta, tôi đáng lẽ là cố ý tiếp cận cậu để thu thập tin tình báo mới đúng. Nếu như tôi không đến tìm cậu, hắn ta còn cảm thấy lạ ấy chứ."
Đoạn Minh Dương: "Anh ngang ngược bướng bỉnh như vậy, sớm muộn gì cũng lộ hết."
Lê Lạc cười: "Lộ cái gì? Lộ chuyện tôi thích cậu? Cậu cũng biết là tôi thích cậu hả? Vậy sao cậu còn không làm lành với tôi nữa?"
Đoạn Minh Dương: "Đừng có chuyển chủ đề."
Lê Lạc nhún vai: "Được, dù sao cũng là tôi để lộ trước, cậu cứ tung tất cả những hành vi xấu xa của hắn ta ra trước là được rồi mà?"
Đoạn Minh Dương: "Không có dễ dàng như vậy."
"Sao mà không dễ? Tôi nghe Tô Chỉ nói hết rồi, trong tay hai người có chứng cứ xác đáng, chứng minh Đoạn Hưng Diệp tham gia vào giao dịch phi pháp kia." Lê Lạc bước lên trước, chọt chọt lồng ngực hắn, "Còn uổng công tôi trước kia đi theo cậu làm nô lệ cho cậu, nhưng cậu lại giấu tôi bảo là không có đủ chứng cứ, còn để mặc cho Đoạn Hưng Diệp tẩy trắng, cậu có lương tâm không hả?"
Đoạn Minh Dương không hề nhúc nhích: "Không nhất thiết phải để anh biết, càng ít người biết thì càng tốt. Tôi nói rồi, chỉ mỗi chuyện này thôi thì không thể lật đổ họ được. Mục đích của tôi là nhân lúc họ còn không lo nổi cho mình để nắm được càng nhiều thóp và sơ hở của họ hơn."
Lê Lạc: "Cho nên cậu liền nhân cơ hội cài tên vệ sĩ đó vào bên cạnh anh cậu, để thông báo tin tức cho cậu?"
Đoạn Minh Dương: "Hắn không có nhiều quyền lợi như vậy, không lấy được tin tức gì, chỉ là muốn hắn theo dõi hành động của Đoạn Hưng Diệp mà thôi, Tô Chỉ quan trọng hơn."
Lê Lạc bĩu môi, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực hắn: "Ồ... Quan trọng như thế nào?"
Đoạn Minh Dương lùi lại một bước, né bàn tay của anh: "Cô ấy là người thân cận nhất bên cạnh Đoạn Hưng Diệp, lúc vừa mới kết hôn, Đoạn Hưng Diệp còn chưa đề phòng cô ấy đến vậy, cô ấy âm thầm nắm được rất nhiều chứng cứ. Nhưng mà cô ấy còn chưa kịp chuyển giao ra, thì Đoạn Hưng Diệp đã bắt đầu nghi ngờ cô ấy rồi, cho nên chuyện lần này tương đương với lỗ hổng, khiến cho cô ấy có cơ hội giao chứng cứ vào tay tôi."
Lê Lạc: "Vậy trước kia cậu nói, cô ấy xóa clip và tài liệu trong máy tính của Đoạn Hưng Diệp, Đoạn Hưng Diệp không nghi ngờ gì sao?"
Đoạn Minh Dương: "Sau này có lẽ là nghi ngờ rồi, hoặc cũng chỉ là không có nắm được chứng cứ cô ấy xóa tài liệu thôi, cũng có thể là cảm thấy cô ấy không hiểu những tài liệu đó, lấy đi cũng không có tác dụng gì cho nên không làm gì cô ấy cả. Hơn nữa những tài liệu về nhà anh, hắn ta chắc chắn là có bản dự phòng, xóa rồi cũng không quan trọng, nhưng mà đoạn clip đó... có lẽ là không có bản lưu lại, nếu không thì khoảng thời gian trước hắn lấy anh ra làm lá chắn, tung ra có thể không phải là chuyện của ba anh rồi."
Trong lòng Lê Lạc âm thầm cảm ơn Tô Chỉ một trăm lần, lại nói: "Còn một chuyện nữa, tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, nếu như cậu và Tô Chỉ không có quan hệ đó với nhau, vậy thì tại sao cô ấy lại chấp mạo hiểm lớn như vậy, giao chứng cứ vào trong tay cậu chứ? Lẽ nào là cậu..."
"Là tôi chỉ thị cho Tô Chỉ đi kết hôn với Đoạn Hưng Diệp, ý anh muốn nói là như vậy sao?"
Lê Lạc gật đầu: "Cậu xem đi, cậu có thể đoán được là tôi chuẩn bị nói gì, chúng ta rất là ăn ý với nhau, trời sinh một cặp!"
Đoạn Minh Dương: "Anh Lê vẫn luôn nghĩ tất cả những chuyện tốt mà tôi làm thành chuyện xấu, thì nói gì đến chuyện ăn ý?"
Lê Lạc: "Đó là do chưa đủ ăn ý, cần phải gần gũi thêm, bồi dưỡng tình cảm thêm."
Đoạn Minh Dương: "... Mời anh Lê về đi."
Lê Lạc kéo áo hắn: "Đừng mà! Tôi không nói nữa không được sao, cậu tiếp tục đi, Tô Chỉ rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương chuyển xuống, nhìn góc áo bị kéo nhăn của mình, cau mày lại.
Lê Lạc lập tức thức thời mà buông tay ra, chớp chớp mắt một cách vô tội với hắn, Đoạn Minh Dương vẫn cau mày như cũ. Lê Lạc chỉ đành đưa tay đi vuốt thẳng phần vải nhăn cho hắn.
Lúc này Đoạn Minh Dương mới mở miệng:
"Cô ấy rất ngốc, nhưng cũng rất tỉnh táo."
Lê Lạc nghiêng đầu: "Có ý gì?"
Đoạn Minh Dương: "Tôi đã nói với cô ấy Đoạn Hưng Diệp chẳng phải là yêu cô ấy nên mới kết hôn với cô ấy, nhưng cô ấy bị đánh bại bởi những lời nói dối của Đoạn Hưng Diệp, tự cho là mình có thể khiến cho hắn ta quay đầu. Cũng may là lúc cô ấy phát hiện là mình bị phản bội, lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu thu thập chứng cứ hắn ta ngoại tình, nhất định phải khiến cho Đoạn Hưng Diệp trả giá."
Lê Lạc tiếp lời: "Nhưng mà một mình cô ấy đơn thân thế cô, chỉ có bằng chứng không thì không thể lật đổ được Đoạn Hưng Diệp, thậm chí là có thể chặt đứt con đường sự nghiệp ca hát của mình, cho nên mới tìm người có chung chí hướng là cậu hợp tác?"
Đoạn Minh Dương: "Không sai."
Lê Lạc lười biếng mà dựa lên cạnh bàn làm việc, hừ nhẹ một tiếng: "Cô ấy giao hết tiền đồ và cuộc đời mình cho cậu, đúng thật là rất tin tưởng cậu nha. Không biết là lúc học trung học Giám đốc Đoạn đã làm việc tốt hay người tốt gì mà khiến cho người ta dốc hết lòng với cậu như vậy nhỉ?"
"Bởi vì cô ấy biết trong lòng tôi ân hận, nhất định sẽ giúp cô ấy."
"Hửm?" Đáp án này ngược lại nằm ngoài dự đoán của Lê Lạc, "Cậu ân hận cái gì?"
Nhưng Đoạn Minh Dương không đáp, tiếp tục chủ đề khi nãy: "Tóm lại, cũng may là lúc đó cô ấy tỉnh ngộ kịp thời, lập tức dứt khoát, nên bây giờ chúng ta mới nắm được một vài chứng cứ quan trọng trong vụ án của ba anh. Nếu không thì e là phải bỏ ra rất nhiều công sức, cũng chưa chắc có thể lấy được."
Chuyện này Lê Lạc vô cùng đồng ý, hiện nay có thể lấy được chứng cứ, thực sự là một chuyện vô cùng may mắn, đầu tiên là Tô Chỉ nhất định phải ra tay nhanh nhẹn quyết đoán, thứ hai là cô ấy nhất định phải chọn Đoạn Minh Dương làm người hợp tác chứ không phải người khác, sau đó Đoạn Minh Dương bắt buộc vẫn còn quan tâm đến anh, bằng lòng giúp ba anh lật án, tiếp đó còn phải diễn kịch để lừa Đoạn Hưng Diệp, cuối cùng là phải tìm được cơ hội mà Đoạn Hưng Diệp không thể tự lo cho mình được, nhân lúc đó chuyển giao chứng cứ.
Mỗi một nhân tố đều không thể thiếu, thiếu một thôi cũng không thể được, nhưng mà họ lại hoàn toàn làm được. Nếu như ông trời có mắt, vậy thì thực sự là ông trời định sẵn Đoạn Hưng Diệp nhất định phải chịu báo ứng.
Lê Lạc gật đầu: "Xem ra là tôi phải cảm ơn cô ấy một lần thật đàng hoàng rồi, xem xem có thể báo đáp cho cô ấy chút gì đó không."
Đoạn Minh Dương: "Cô ấy làm những chuyện này là vì bản thân mình, cũng không phải là vì giúp anh, hơn nữa mục đích của cô ấy rất rõ ràng, chỉ là vì trả thù Đoạn Hưng Diệp, không hề muốn tham dự vào vụ án của nhà anh, cũng không cần anh báo đáp."
Lê Lạc: "Vậy thì chưa chắc, lỡ như cô ấy lại muốn tìm một người bạn trai đáng tin thì sao? Tôi quen biết nhiều người trong giới giải trí đến vậy, chắc chắn có thể giúp cô ấy tìm được người phù hợp."
Đoạn Minh Dương lạnh lùng nhìn anh: "Nếu như anh rảnh rỗi nghĩ những chuyện này, không bằng là tự suy nghĩ về hoàn cảnh của mình trước đi."
Lê Lạc phất tay: "Bạn trai tôi rất đáng tin, không cần phải tìm nữa."
Đoạn Minh Dương nhất thời không còn gì để nói, biểu cảm trên mặt không biết là đang vui hay đang giận. Lê Lạc thẳng thắn đối mắt với hắn, vứt cây son trong tay sang một bên, màu sắc diễm lệ chuyển động trong ánh mắt, nhưng càng diễm lệ hơn là đôi mắt mang theo ý cười của anh.
"Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi nói không đúng sao, anh yêu?"
Dường như cuối cùng Đoạn Minh dương cũng không chịu nổi anh nữa, ra lệnh đuổi khách: "Mời về đi, anh Lê, sau này đừng có đến địa bàn của nhà họ Đoạn tìm tôi nữa."
Lê Lạc vốn dĩ chẳng thèm nghe lời hắn nói, cười cười mà đến gần hắn, nhấc tay lên, ngón tay thon dài như ngọc bắt lấy hầu kết của hắn, vuốt ve xuống dưới, ma sát một hồi, chầm chậm kéo cà vạt ra khỏi cổ áo bộ đồ vest từng chút một, động tác dịu dàng, nhưng lại chợt cảm thấy rất quyến rũ, mãi cho đến khi kéo đến cuối của cà vạt.
Đột nhiên dùng sức, kéo phắt Đoạn Minh Dương qua.
"Đừng hòng đá được tôi." Lê Lạc híp mắt lại, bờ môi gần như là chạm đến gò má Đoạn Minh Dương, "Không hợp thì cũng phải sửa thành hợp cho tôi, nghe thấy không?"
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương không mặn không nhạt mà rơi lên mặt anh: "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc cậu yêu tôi."
Bờ môi của Lê Lạc cuối cùng vẫn không nhịn được mà dán lên, quyến luyến chạm lấy nửa bên mặt lạnh lùng của hắn, thấp giọng nói: "Dựa vào việc tôi yêu cậu hơn."
Đoạn Minh Dương đột nhiên bắt lấy cằm anh, mạnh mẽ ngăn chặn động tác của anh.
"Tự cho là đúng."
Đầu óc của Lê Lạc phải suy nghĩ một hồi mới hiểu ra hàm nghĩa trong câu nói của hắn, bất giác mà cười: "Cậu không phục? Vậy thì chứng minh cho tôi xem đi, rốt cuộc là ai yêu ai hơn."
Đoạn Minh Dương đẩy anh ra: "Anh Lê, kế khích tướng không có tác dụng."
Lê Lạc: "Vậy thì cái gì có tác dụng? Cậu nói cho tôi đi, tôi nhất định——"
"Rè rè!" Tiếng rung vội và mà ngắn ngủi làm ngắt quãng cuộc nói chuyện của hai người họ.
Đoạn Minh Dương nghe thấy tiếng động khom người về phía trước, đi lấy điện thoại di động trên bàn làm việc. Lê Lạc cố ý không tránh, chen giữa Đoạn Minh Dương và bàn làm việc, đợi cho hắn đến gần, đần như là bày ra dáng vẻ chọc ghẹo hắn một cách vô lại.
Vốn cho rằng Đoạn Minh Dương nhất định sẽ né anh ra, nhưng mà Đoạn Minh Dương chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, rồi lại tiếp tục khom người về phía trước.
Đè lên người anh, lồng ngực dán sát vào nhau, hai cánh tay xuyên qua eo anh, cầm lấy điện thoại phía sau anh.
Thậm chí còn dùng tư thế này để xem tin nhắn.
Lê Lạc có hơi ngỡ ngàng.
Bờ vai của Đoạn Minh Dương rộng hơn anh một chút, che chắn hoàn toàn anh, không hề lộ gió. Lồng ngực mang theo hơi ấm, chỉ truyền cho mình anh, hơi thở nóng rực phả ra, chỉ phả vào hõm cổ một mình anh. Quá mức nóng bỏng, khiến cho mặt anh không ngừng nóng bừng.
Cũng khiến cho anh nháy mắt chìm đắm vào trong bầu không khí ngọt ngào tựa như hũ mật này.
"Minh Dương..." Anh choàng tay lên tấm lưng rộng lớn của Đoạn Minh Dương, ôm thật chặt, làm nhăn hết bộ đồ vest của Đoạn Minh Dương, tim đập vang thình thịch, anh đối với người đàn ông này thực sự là vừa yêu lại vừa giận, "Cậu cố ý đúng không..."
Đoạn Minh Dương xem xong tin nhắn, đặt điện thoại xuống, đứng thẳng người lùi về sau một bước, rời khỏi anh, ung dung mà chỉnh sửa lại đồ vest của mình, tựa như không có chuyện gì: "Anh Lê, tôi vừa nhận được tin, Đoạn Hưng Diệp đang trên đường đến phòng làm việc của tôi, có lẽ là đang ở trong thang máy rồi."
"..."
Lê Lạc giận dữ mà chửi Đoạn Hưng Diệp tám trăm lần trong lòng, chỉ đành thu lại trái tim đang đập rộn ràng kia, giả vờ nghiêm chỉnh mà tiếp lời: "Hắn ta đến tìm cậu hay là tìm tôi."
"Không rõ, vệ sĩ chỉ nói với tôi là hắn ta đang đến. Nhưng mà bất kể là đến tìm ai, thì anh ở đây đều không thỏa đáng, xin anh nhanh chóng về đi."
Nhưng Lê Lạc kéo áo khoác hắn lại: "Tôi không đi."
Đoạn Minh Dương cau mày: "Bây giờ không phải là lúc bướng bỉnh."
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng bước chân của rất nhiều người, từ xa đến gần, nghư thì có vẻ chỉ còn vài bước nữa là đến cửa phòng làm việc rồi.
Đoạn Hưng Diệp đến còn nhanh hơn cả trong tin nhắn dự đoán.
Sắc mặt của Đoạn Minh Dương nghiêm lại, lập tức chỉ lên ghế sofa mà nói: "Anh qua đó ngồi, nghe theo sự sắp xếp của tôi."
Lê Lạc siết chặt lấy cây son trong tay, khẽ ước lượng, đột nhiên cười với hắn: "Ai thèm nghe lệnh cậu chứ? Cậu là cái thá gì?"
Đoạn Minh Dương hiếm khi khẽ ngây người ra.
Giọng nói của Lê Lạc càng ngày càng cao lên: "Đoạn Minh Dương, cậu có bản lĩnh cướp người phụ nữ của anh cậu, sao lại không có bản lĩnh cướp tài sản của hắn ta đi chứ? Chỉ biết ra dáng ở đây với tôi thôi, phế vật! Tôi cảnh cáo cậu——"
"Bốp!"
Động tác mở tay vịn cửa của Đoạn Hưng Diệp khựng lại một lát.
Tiếp đó hắn ta mở cửa ra.
Trong phòng làm việc, Đoạn Minh Dương quay lưng với hắn ta, đứng trước bàn làm việc, vừa mới buông tay xuống.
Lê Lạc đang đứng đối diện Đoạn Minh Dương, một tay chống lên bàn, một tay thì ôm mặt của mình, nghiêng đầu qua, mái tóc hơi dài che mất gò má.
Mấy cấp dưới đi theo sát sau lưng Đoạn Hưng Diệp tuy là không nghe được cuộc nói chuyện, nhưng mà liếc thấy tình hình bên trong phòng làm việc, đại khái cũng đoán được là xảy ra chuyện gì. Một tên cấp dưới âm thầm đưa mắt với cấp dưới khác ở bên cạnh, hai người đều có thể đọc được tin tức trong mắt đối phương:
Vị Nhị thiếu gia này, quả nhiên là tàn bạo y như trong lời đồn, đến cả nghệ sĩ nổi tiếng dưới trướng của mình mà cũng đánh.
Lê Lạc im lặng một hồi lâu mới chầm chầm quay đầu lại, buông tay ra.
Dấu bàn tay năm ngón đỏ rực trên gò má trái trắng nõn rất là nổi bật.
Hốc mắt của anh đỏ lên, trong con ngươi màu hổ phách có sự kinh ngạc, giận dữ, không cam lòng và bi thương đan xen vào nhau, cuối cùng tất cả những cảm xúc này đều bị hoàn tan trong tầng nước ầng ậng trong mắt.
"Đoạn Minh Dương..."
Anh cố gắng nén xuống sự chua xót sắp thoát ra khỏi cổ họng, nhưng vẫn nghẹn ngào, cắn răng cắn lợi mà nặn ra mấy chữ:
"Cậu sẽ phải trả giá."