Sau Ánh Bình Minh

"Hả?" Lần này thì đến lượt Lê Lạc bất ngờ rồi, "Tôi đúng là có nghĩ đến chuyện ba cậu sẽ trừng phạt hắn ta, nhưng mà không ngờ là lại nghiêm khắc đến vậy? Không phải có câu "Hổ dữ không ăn thịt con" sao?"

Đoạn Minh Dương chỉnh lại chiếc áo khoác hơi trượt xuống trên vai anh lại, cầm lấy điều khiển trên bàn trà, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng nghỉ tăng thêm hai độ, rồi mới chậm rãi nói: "Ông ta đúng là không ăn thịt con, ít nhất, chắc chắn là không ăn thịt "đứa con trai" kia."

Đôi chân tê mỏi của Lê Lạc đã hết từ lâu rồi, nhưng mà anh cứ để đó không buông xuống, cả người nhích về phía trước một chút, dứt khoát ngồi hẳn vào lòng Đoạn Minh Dương luôn, gác tay lên vai hắn: "Cậu mau nói tiếp đi, đừng có giấu giấu giếm giếm nữa."

Bàn tay của Đoạn Minh Dương đặt sau eo anh, ôm chặt anh vào lòng: "Ba tôi làm như vậy, tôi đoán, một là để dọa bên phía nhà vợ của ông ta, cảnh cáo bọn họ đừng hòng mà có mưu đồ gì nữa. Hai là... có lẽ là để đe dọa tôi."

Lê Lạc: "Hửm? Sao lại nói vậy?"

Đoạn Minh Dương: "Ông ta chẳng qua chỉ là muốn ám chỉ cho tôi: Thứ mà tao cho mày, nói lấy lại được là lấy lại được, đừng có mà không phân biệt rõ ràng như anh mày, ngoan ngoãn một chút."

Lê Lạc: "Ông ta làm như vậy coi như là giết gà dọa khỉ?"

Đoạn Minh Dương: "Ông ta vốn dĩ là không hề giết gà, Đoạn Hưng Diệp vẫn là người thừa kế của ông ta, vị trí trong ban Hội đồng quản trị chẳng qua chỉ là cái danh hão mà thôi, bị cướp đi cũng chẳng quan trọng gì, cùng lắm là khiến cho Đoạn Hưng Diệp mất mặt, thất thế ở tập đoàn trong một khoảng thời gian mà thôi."

"Thất thế?" Lê Lạc nháy bén mà bắt được từ này, trong đầu xoay một vòng, "Nói ra thì, cậu biết người tên Vương Đông Thăng không?"

Đoạn Minh Dương gật đầu: "Kẻ phản bội từ nhà anh chạy đến, bây giờ là thuộc hạ đáng tin bên cạnh Đoạn Hưng Diệp."

Lê Lạc: "Cậu để ý người này nhiều vào,cũng có thể vô tình hay cố ý mà âm thầm lấy lòng một chút, tôi thấy có khả năng sẽ nhận được thu hoạch bất ngờ."

Ánh mắt của Đoạn Minh Dương hơi nghi ngờ, còn chưa kịp mở miệng, thì chuông điện thoại lại vang lên lần thứ ba trong phòng nghỉ.

Advertisement

Lần này là điện thoại của Lê Lạc.

Người gọi đến là Đoạn Hưng Diệp.

"... Mẹ nó, đúng là kịch hay đến rồi."

Lê Lạc lập tức đưa ngón trỏ lên che môi, tỏ ý Đoạn Minh Dương đừng lên tiếng, hắng hắng cái cổ họng vừa mới sử dụng quá sức khi nãy, mới ấn nút nghe máy, mở loa ngoài lên.

"Anh Lê." Giọng nói của Đoạn Hưng Diệp mang theo ý cười, nhưng lại lạnh lùng đến lạ, "Có tiện nói chuyện một lát không?"

Lê Lạc nép vào trong lòng Đoạn Minh Dương, bờ ngực cứng rắn ấm áp truyền đến một phần sự yên tâm và bình tĩnh cho anh: "Tiện, có chuyện gì?"

Đoạn Hưng Diệp: "Lần trước anh gặp ba tôi, đã nói những chuyện gì? Có thể nói với tôi không?"

Lê Lạc: "Lần đó hả? Cơ bản là đang cãi lại ba anh thôi, anh cũng biết mà, tôi không thể nào nói cười vui vẻ với kẻ thù được. Chẳng qua là xét trên mối quan hệ hợp tác của chúng ta hiện nay, tôi cũng không có làm chuyện gì quá đáng, cuối cùng vẫn có thể hàn huyên giả dối với ba anh một cách đầy bình tĩnh——"

"Anh có nhắc đến chuyện thuốc ngủ sao?" Đoạn Hưng Diệp đột nhiên hỏi.

Lê Lạc xém chút nữa là bị hắn dẫn dắt, một tiếng "Không có" vừa đến bên miệng, đột nhiên eo bị Đoạn Minh Dương ấn nhẹ một cái, anh lập tức cảnh giác.

Đoạn Hưng Diệp hay nghi ngờ, nếu như không suy nghĩ gì mà phản bác ngay, có lẽ ngược lại sẽ khiến cho hắn ta nghi ngờ hơn.

Cho nên anh giả vờ suy nghĩ một lát, mới nói: "Hình như là không có nha, nếu như anh muốn tôi nhắc đến thì phải nói sớm chứ, để lần sau nhắc."

Đoạn Hưng Diệp im lặng vài giây, tiếp đó lại nói, "Anh có biết hôm nay tôi bị đá ra khỏi Hội đồng quản trị không?"

"Cái gì?" Lê Lạc giả vờ kinh ngạc, sau đó bật cười, "Cuối cùng anh cũng bị báo ứng rồi sao? Đáng đời!"

Không biết sắc mặt của Đoạn Hưng Diệp bên đó như thế nào, chắc là cũng không được tốt lắm, bởi vì giọng nói rõ ràng trầm xuống hẳn: "Có thể im miệng được không?"

"Không phải là anh muốn nói chuyện à? Tôi nói chuyện với anh thì anh lại bảo tôi im miệng, có còn tính người không vậy?"

Lê Lạc nhanh chóng ngửa đầu lên hôn lên mặt Đoạn Minh Dương một cái, than vãn mà nói: "Còn không bằng em trai của anh."

Đoạn Minh Dương mím môi không nói gì, bàn tay đặt ngang eo anh khẽ nhéo anh một cái, tựa như là đang trách móc anh quá mức to gan làm bậy.

Lê Lạc không những không biết kiềm chế, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu, môi gần như là dán sát lên cổ Đoạn Minh Dương, vừa nghe điện thoại vừa phả hơi nóng:

"Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì? Có thể nào dứt khoát chút không?"

Đoạn Hưng Diệp: "Tôi nghi ngờ, có người tiết lộ chuyện lọ thuốc đó với ba tôi."

Môi của Lê Lạc chầm chậm cọ sát lên làn da của Đoạn Minh Dương: "Tiết lộ thì tiết lộ thôi, ba anh lẽ nào còn có thể vì chuyện anh bỏ thuốc Đoạn Minh Dương mà mắng anh à?"

Đoạn Hưng Diệp: "Lọ thuốc mà tôi nói không phải là lọ đưa cho anh, mà là lọ thuốc của ba tôi."

Lê Lạc kinh ngạc một tiếng, đồng thời còn cắn lên cổ Đoạn Minh Dương một cái.

"Cái gì? Anh Đoạn, anh thật sự là khiến tôi rất chấn động đó, đến cả ba ruột mà anh cũng xuống tay được à?"

Đoạn Minh Dương tựa hồ như là không thể nhẫn nhịn được nữa, bẻ gương mặt đang cọ lung tung của anh lại, bóp miệng anh ra, một nụ hôn nặng nề đè xuống, mút lấy lưỡi của anh một cái thật mạnh.

Lê Lạc bị cái mút này làm cả người dựng thẳng lên, nửa bên người tê rần, đầu óc ngơ ngác trống rỗng không còn gì, cho nên câu trả lời của Đoạn Hưng Diệp cũng không nghe rõ được, nên hỏi lại một lần nữa: "Anh nói cái gì?"

Vừa hỏi, vừa tự mình đưa ra nửa cái đầu lưỡi, lắc lư trước mặt Đoạn Minh Dương.

Lại một lần nữa.

Nhưng Đoạn Minh Dương lại làm như không thấy, dùng ngón tay mà đẩy chiếc đầu lưỡi không biết xấu hổ của anh về lại trong miệng, làm như vô ý mà khuấy vài cái, lúc rút ra đầu ngón tay ướt đẫm, nhướn mày nhìn anh.

Lê Lạc thực sự chết mê chết mệt dáng vẻ vừa nghiêm túc lại quyến rũ này của hắn, trong lòng ngứa ngáy muốn chết, nhưng mà đúng lúc này lại không thể làm gì được, chỉ đành ghi nợ lại trước, sau này tính sau, dù gì thì thời gian cũng còn dài.

Đoạn Hưng Diệp vẫn tiếp tục nói: "Anh Lê, anh có thể tập trung một chút được không? Tôi nghe nói, thuốc này tác dụng phụ không lớn, sau này ngưng dùng thuốc thì sẽ hồi phục lại. Chẳng phải là tôi đã nói với anh rồi sao?"

Lê Lạc: "Nhưng mà dù gì cũng là thuốc."

Đoạn Hưng Diệp: "Tôi biết, nếu như không phải bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không để ba tôi uống thuốc này."

"Ha, lời này anh đi mà nói với ba anh, còn bất đắc dĩ nữa chứ." Lê Lạc cười lạnh, "Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe quá, nếu như anh đã dám làm, thì phải dám nhận, bây giờ bị đá ra khỏi Hội đồng quản trị, đơn giản là anh đáng đời."

Đoạn Hưng Diệp: "Anh Lê, anh đừng có chặn họng tôi, giải thích rõ ràng trước, chuyện thuốc này, nếu như anh không nói với ba tôi, vậy thì có nói với ai khác không? Ví dụ như... em trai tôi?"

Lê Lạc: "Tôi điên à? Đổi thuốc cho hắn còn nói với hắn thuốc có vấn đề?"

Đoạn Hưng Diệp: "Vậy lỡ như... anh không đổi thuốc cho nó thì sao?"

Lê Lạc: "Anh có ý gì? Nghi tôi là gián điệp à?"

Đoạn Hưng Diệp cười cười: "Tôi không có nói như vậy, có điều, từ khi anh lấy lọ thuốc mà tôi đưa cho anh, tính thời gian cũng gần một tháng rồi nhỉ? Nhưng mà em trai tôi, nó hình như là không có bất kì dấu hiệu nào hết cả?"

Lê Lạc không phản bác: "Anh nói thế thì hình như đúng là vậy thật, nhưng mà rõ ràng tôi đã đổi thuốc rồi, lẽ nào hắn không uống? Hay là hắn cảm thấy có gì không đúng rồi?"

Anh không làm theo lẽ thường, quăng câu hỏi lại cho hắn ta, điều này khiến cho Đoạn Hưng Diệp nghẹn họng.

"... Thói quen của một người sẽ không đột nhiên thay đổi." Đoạn Hưng Diệp cô gắng vòng lại vấn đề cũ, "Có lẽ là có người báo tin cho nó rồi."

Lê Lạc: "Cho nên anh nghi ngờ tôi? Nhưng mà người biết về thuốc này có lẽ không chỉ mình tôi nhỉ?"

Đoạn Hưng Diệp: "Đúng vậy, nhưng mà người biết chuyện đều đã theo tôi rất nhiều năm, anh là người tôi tiếp xúc trong thời gian ngắn nhất, cho nên tôi đang đặt ra một nghi ngờ hợp lí, mong anh đừng trách."

Lê Lạc khá là rộng lượng: "Anh nghi ngờ cũng bình thường, có điều, tôi cũng nhắc nhở anh một câu với ý tốt, người theo anh rất nhiều năm, cũng chưa chắc là đáng tin, có vài người trước khi theo anh, có lẽ là cũng theo người khác rất nhiều năm."

Đoạn Hưng Diệp lập tức hiểu ý: "Anh Lê, đây là lần thứ hai anh có ý ám chỉ rồi, có phải là bởi vì Giám đốc Vương có chút ân oán riêng với anh, cho nên anh cứ luôn nhắm thẳng vào ông ta không?"

Lê Lạc: "Có ân oán riêng thì tôi không phủ nhận, nhưng mà tôi cũng đang nói thật mà, người từng phản bội một lần, thì sao anh có thể bảo đảm là ông ta không phản bội lần hai chứ? Khuyên anh tốt nhất là nên chú ý một chút."

Đoạn Hưng Diệp: "Cám ơn sự nhắc nhở, tôi sẽ chú ý. Có điều trước mắt, tôi vẫn không thể hoàn toàn hết sạch nghi ngờ về anh được, mong anh hiểu cho."

Lê Lạc: "Không sao, tôi hiểu, anh cứ điều tra đi."

Dù sao thì chỉ cần Đoạn Minh Dương và Đoạn Thiên Hựu không nói, không ai biết được anh đã làm gì, hơn nữa hai người là hai người không thể nào nói tên của anh cho Đoạn Hưng Diệp biết được.

Đoạn Hưng Diệp có lẽ cũng thăm dò đủ rồi, giả vờ giả vịt mà khách sáo một chút, cuối cùng hỏi: "Hai ngày nữa anh Lê có thời gian không? Tôi muốn bàn bạc kế hoạch sau này với anh Lê một chút. Mấy ngày nay phải xử lý chuyện vợ cũ của tôi và Hội đồng quản trị, thực sự là quá bận."

Lê Lạc vẫn chưa đáp lời, cánh tay ở eo đột nhiên siết chặt lại, Đoạn Minh Dương trịnh trọng và nghiêm túc mà lắc đầu với anh.

Lê Lạc cười nhạt, nhấc tay xoa xoa giữa hàng mày cau chặt của hắn, le le lưỡi.

"Được thôi, hẹn sớm một chút, tôi sắp phải đi quay phim rồi."

"Được."

Cúp điện thoại, Lê Lạc đang muốn cười nhạo Đoạn Hưng Diệp một chút, kết quả là vừa nhìn sang ánh mắt của Đoạn Minh Dương, anh liền sợ ngay: "Ế, cậu nghe tôi giải thích..."

"Tôi không nghe." Đoạn Minh Dương vậy mà lại nổi nóng, "Quả nhiên là tôi không nên tin tưởng anh sẽ ngoan ngoãn."

Lê Lạc sợ hắn giận mà buông tay, vội vàng quấn quýt lại: "Cậu yên tâm, Đoạn Hưng Diệp nếu như đã gọi điện cho tôi, thì rõ ràng là hắn chỉ thăm dò, không phải thật sự nghi ngờ tôi bao nhiêu đâu, nếu không thì sao có thể đánh rắn động cỏ chứ? Tôi chắc chắn là bình an không có chuyện gì đi mà bình an trở về mà. Tôi với anh trai cậu đã giao chiến bao nhiêu lần rồi, không có chuyện gì đâu."

Sắc mặt của Đoạn Minh Dương vẫn có chút đen: "Hẹn ở đâu cũng không được ở riêng với hắn ta, để cho vệ sĩ mà tôi sắp xếp ở xung quanh, nếu không thì lỡ như chuyện gì xảy ra, tôi cũng không kịp cứu anh."

Lê Lạc: "Anh trai cậu đề phòng kĩ đến như vậy, chắc chắn là sẽ chọn một nơi riêng tư nhất để dễ moi lời nhất. Chuyện này liên quan đến ba tôi và cậu, tôi bắt buộc phải diễn vở kịch này đến cuối cùng, có thể giúp được chút nào hay chút ấy."

Đoạn Minh Dương: "Giúp ba anh là đủ rồi, không cần giúp tôi."

Lê Lạc: "Vậy sao mà được? Hai người đều là người mà tôi yêu nhất, ai cũng không thể bị tổn thương được."

Đoạn Minh Dương im lặng một lát.

"Nhưng mà anh cũng vậy."

Nửa câu bị ngắt đi phía sau chưa kịp nói rõ ra, nhưng Lê Lạc đã nghe hiểu.

Bất giác mà anh muốn quay về năm sáu năm trước, gõ mạnh vào cái đầu ngu ngốc của mình lúc đó: Con mẹ nó sao mày lại nghĩ là người đàn ông này không hiểu chuyện tình cảm chứ?

Rõ ràng là kiểu mẫu trong các sách dạy về phương pháp tình yêu, giết người trong vô hình mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui