Sau Ánh Bình Minh

   Lê Lạc ngây ngác nhìn người đàn ông sắc mặt không vui ở ngoài cửa.

   Một nửa là do sự xuất hiện đột ngột của Đoạn Minh Dương, một nửa là do bất ngờ vì tạo hình đẹp trai của hắn.

   Giờ này phút này, giống y hệt như buổi tiệc thu mua một năm trước, Đoạn Minh Dương cũng xuất hiện một cách long trọng hào hoa như vậy, cũng thu hút sự chú ý của người khác như thế này.

   Điều khác biệt đó là, Đoạn Minh Dương của lúc đó, khiến cho cõi lòng anh tan nát, còn Đoạn Minh Dương trước mặt này, lại khiến cho trái tim anh đập thình thịch.

   Ba người trong phòng nghỉ đều im lặng một cách kỳ lạ.

   Giang Lưu Thâm phản ứng nhanh nhất, bán đứng bạn bè ngay lập tức: "Không liên quan gì đến tôi, là do cậu ấy tự bắn tim, đừng có kéo tôi vào chuyện này."

   Lê Lạc vội vàng thu tay lại: "Không phải là như cậu thấy đâu——"

   "Anh Giang." Nhưng Đoạn Minh Dương lại chuyển ảnh nhìn, chầm chậm bước đến gần Giang Lưu Thâm, "Có thể mời anh tránh đi một lát không?"

   Đôi giày da của hắn mỗi lần bước đi đều vang vọng, trái tim của Lê Lạc cũng đập thình thịch theo tiếng bước chân đó.

   Giang Lưu Thâm đang mong mỏi thoát khỏi mớ bòng bong này càng sớm càng tốt: "Được, hai người cứ thong thả nói chuyện, tôi đi trước một bước đây." Nói xong xoay người chạy mất, không hề lưu luyến.

   Cánh cửa phòng nghỉ lại được đóng lại một lần nữa, tiếng "lạch cạch" vang lên, khóa lại.

   Lê Lạc nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, có chút thấp thỏm, giải thích một cách thận trọng: "Chúng tôi đang nói chuyện về cậu đó, Giang Lưu Thâm nói với tôi về câu hỏi cậu hỏi anh ta ngày hôm đó, tôi có thể đảm bảo với cậu, tin đồn đều là do fan tự bịa ra thôi, tôi chỉ có tình cảm anh em thuần túy với hắn, không có chút tà niệm nào, từ đầu đến cuối tôi chỉ thích một mình cậu thôi."

   "Tôi biết." Đoạn Minh Dương đặt rượu và hoa trong tay lên bàn trang điểm, cởi chiếc áo khoác trên vai xuống, vứt lên ghế sofa, rồi nghiêng người qua nhìn anh, "Tôi từng hiểu lầm anh một khoảng thời gian, bây giờ đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi. Vấn đề hỏi anh ta ngày hôm đó, chỉ là muốn xác nhận lại một lần nữa mà thôi."

   Lê Lạc thấy giọng hắn bình tĩnh, dường như không hề giận, liền to gan mà sải bước đến: "Vậy khi nãy chắc là cậu không hiểu lầm đâu nhỉ? Tôi chỉ đùa với anh ta thôi."

   "Không."

   Lê Lạc đã hoàn toàn yên tâm, vui vẻ nhảy vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn: "Sao cậu lại đến đây? Tôi còn đang định đi tìm cậu đó."

   Đoạn Minh Dương ôm lấy anh, khẽ hôn lên tóc mai bên tai anh, rồi lại đến tai: "Đến đón anh qua nhà tôi, sẵn tiện xin đạo diễn nghỉ phép một ngày."

   Lê Lạc cười: "Chúng ta nghĩ giống nhau rồi, tôi đã xin nghỉ phép xong rồi, cả ngày mai đều sẽ ở bên cậu."

   "Ừm." Đoạn Minh Dương hôn lên cạnh má anh, buông tay ra, xoay người lấy chai rượu vang từ trong túi giấy ra, mở nắp bình, rót chất rượu nồng vào trong hai chiếc ly rượu vang mang sẵn theo.

   Hai tay Lê Lạc chống ra sau, ngồi lên bàn trang điểm, lắc lư đôi giày vải trắng: "Sao hôm nay lại lãng mạn thế? Vừa là hoa hồng tươi lại vừa có rượu ngon, để chúc mừng kỳ thử việc kết thúc sao?"

   "Anh cứ bảo là rượu tôi chọn khó uống, lần này ra nước ngoài đến trang trại giám sát, có rượu vang do bọn họ tự mình làm, tôi cảm thấy cũng được nên mang về cho anh uống thử."

   Đoạn Minh Dương rót xong hai ly, đưa một ly cho anh: "Chỉ đem mỗi rượu thì quá trống tay, Tô Chỉ đề xuất tôi mang theo một bó hoa."

   Lê Lạc cầm lấy ly rượu: "Cậu gặp Tô Chỉ rồi sao? Cô ấy vẫn khỏe chứ?"

   "Vẫn khỏe, vụ án giao dịch kia chiều nay coi như đã thẩm vấn xong xuôi hết rồi, tạm thời không có chuyện gì nữa, cô ấy định đi du lịch vài hôm." Đoạn Minh Dương nâng ly rượu lên, đi đến trước mặt anh, "Tiếp theo, chính là vụ án của ba anh rồi. Tôi đã cho luật sư sắp xếp lại hết chứng cứ, chuyển hết cho chú Phùng rồi, dù gì, chú ấy cũng hiểu vụ án này hơn tôi."

   "Ừm, cậu suy nghĩ thật chu đáo."

   Lê Lạc nâng ly rượu lên, chạm ly với hắn, hai ly pha lê chạm vào nhau, tiếng "Đinh——" vang lên, tiếng vang vui rai kéo dài mãi.

   "Minh Dương, cám ơn cậu."

   "Không cần, là điều tôi nên làm."

   "Không, tôi không chỉ mỗi chuyện này." Bên môi Lê Lạc mang theo nụ cười, trong mắt sóng sánh tình cảm, "Cám ơn cậu, giữ lời hứa, không để cho tôi rơi vào chốn nguy hiểm."

   Đoạn Minh Dương đưa tay lên, vuốt ve nụ cười của anh: "Anh cũng giữ lời hứa, vẫn luôn chờ đợi tôi, cám ơn anh."

   Lê Lạc cọ cọ lòng bàn tay của hắn, đôi mắt hẹp dài hơi nhướn lên trên, con ngươi màu hổ phách tựa như ngọn lửa đang nhảy múa, vừa sáng lấp lánh lại cừa nóng bỏng: "Vậy điều này có phải là đang chứng minh rằng, chúng ta có thể tin tưởng nhau một lần nữa không?"

   Tuy đã có một đáp án khẳng định không chút nghi ngờ gì, nhưng mà khi Lê Lạc nhìn thấy Đoạn Minh Dương khe khẽ gật đầu, cả trái tim anh vẫn nhảy thẳng lên trời trong nháy mắt.

   Đợi chờ lâu như vậy, nhẫn nhịn lâu như vậy, chẳng qua chỉ là muốn có được một sự tin tưởng, chỉ muốn để cho người trước mặt từng bị chính tay anh đẩy ra xa này, hoàn toàn có thể cam tâm tình nguyện quay về bên cạnh anh, cũng sẽ không còn khoảng cách gì nữa, cũng sẽ không còn bất kỳ khả năng tan vỡ nào nữa.

   Gương vỡ lại lành thì vẫn sẽ có vết nứt, anh muốn bọn họ chuẩn bị tốt ngay từ khi bắt đầu lại, yêu thương nhau thêm lần nữa.

   "Nếu như cậu không tin tôi thì... hứa với tôi thêm một chuyện nữa nhé, được không?" Lê Lạc chớp chớp mắt với hắn.

   "Chuyện gì?"

   "Có phải là cậu từng nói, thích một ai, thì sẽ thích cả đời không?"

   "Đúng."

   "Còn tính không?"

   "Tính."

   "Được."

   Lê Lạc nâng ly rượu trong tay, vòng qua cánh tay Đoạn Minh Dương, đưa đến bên môi. Sau đó, cánh môi men theo viền ly, từng ngụm từng ngụm, dần dần ngẩng đầu lên, hầu kết lên xuống, đồng thời uống cạn chất lỏng trong ly rượu, không sót một giọt.

   Một ly rượu vang còn chưa đủ để khiến anh say, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt đã bắt đầu say mê rồi.

   "Uống cạn ly rượu giao bôi này..."

   Anh dừng cánh môi ướt át hôn lên ly rượu của Đoạn Minh Dương, đôi mắt bị men rượu thấm nhuần nhìn chằm chằm đối phương.

   "Yêu tôi cả một đời đi."

   Đoạn Minh Dương nhất thời không lên tiếng, đôi mắt hơi tối lại nhìn gương mặt anh, lặng lẽ nhìn nhau. Một lát sau, nhấc tay lên lau đi vệt rượu nơi khóe môi anh, đầu ngón tay thô ráp lưu luyến bên bờ môi mềm mại.

   "Anh cũng vậy sao?"

   Lê Lạc đẩy ly rượu về hắn: "Uống hết thì cậu sẽ biết thôi."

   Đoạn Minh Dương nhìn ly rượu, rồi lại nhìn anh, khựng lại khoảng nửa giây, sau đó nâng ly rượu đưa đến bên môi, hào sảng uống cạn ly rượu.

  Tựa như là đã tạo thành một hứa hẹn vậy, ly rượu vừa được đặt xuống thì giây tiếp theo, Lê Lạc liền lập tức ôm chặt lấy cổ hắn, ngẩng đầu nâng mặt lên, không chờ được mà hiến dâng đôi môi của mình.

   Hương thơm của rượu và vị chua ngọt quẩn quanh hai bờ môi đang quấn quýt lấy nhau, hơi thở và hormone của người thương lại còn say mê hơn cả nồng độ cồn, khiến người khác mê mẩn, khiến anh chấp nhận uống lấy sự say mê này.

   Nếu như trước kia là nắng lâu gặp mưa rào, thì bây giờ chính là đắm chìm thành nghiện.

   Chỉ có mình Đoạn Minh Dương mới có thể thỏa mãn khát vọng của anh, khiến cho cả cơ thể và tâm hồn anh đều khoan khoái.

   Đáng tiếc vị trí trên dưới này không hề tiện cho việc anh chủ động, Lê Lạc hôn được một lát, liền vừa mân mê bờ môi của người đàn ông trước mặt vừa gọi một tiếng tựa như đang làm nũng: "Minh Dương..."

   Đoạn Minh Dương lập tức đè xuống, bàn tay đỡ lấy sau ót của anh, nhấn mạnh thêm nụ hôn này.

   Hai bờ môi quấn lấy nhau, đầu lưỡi mân mê nhau, sự thân mật và va chạm lâu ngày khiến cho cả người Lê Lạc mềm nhũn, nhịp tim dần dần đập trật nhịp, lý trí cũng rựa như con diều đứt dây, càng ngày càng bay xa.

   Đêm nay Đoạn Minh Dương quá dịu dàng, dịu dàng đến mức gần như là cố ý dụ dỗ.

   Hắn ngậm lấy bờ môi anh, tựa như ngậm một viên kẹo dễ tan, mút nhẹ nhàng, liếm láp chầm chậm. Đầu lưỡi cũng không vào sâu, chỉ lướt qua rồi thôi, tựa như là đang trêu đùa chú mèo con nhà mình vậy.

   Cả người Lê lạc đều nhẹ bẫng, sắp tan ra trong bờ môi hắn, đầu quả tim anh tựa như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, vừa ngứa ngáy lại rung động không thôi, cơ thể tự nhiên cũng bởi vì sự đối đãi dịu dàng này mà bắt đầu có phản ứng.

   Anh biết địa điểm không phù hợp, bên ngoài vẫn có người đi qua đi lại, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người của đoàn làm phim đến mở cửa, nhưng mà hai chân anh vẫn quấn lấy eo của Đoạn Minh Dương một cách không thể khống chế được, khó chịu mà khẽ cọ cọ, đưa cho người đàn ông trước mặt một sự ám thị khéo léo.

   Đoạn Minh Dương câu lấy đầu lưỡi của anh, lại khẽ mút một cái, rồi lại lui ra, ngậm lấy cánh môi anh, thấp giọng hỏi: "Muốn rồi sao?"

   Lê Lạc bấu lấy tấm lưng rộng lớn của hắn, khe khẽ gật đầu.

   Nụ hôn của Đoạn Minh Dương dần dời đi, từ cánh môi của anh đến bên bờ má, rồi đến mang tai, rồi chạy thẳng xuống cổ. Chôn mặt vào hõm cổ anh, trên cần cổ trắng nõn để lại từng dấu ấn màu hồng nhạt.

   Cùng lúc đó, hai tay ôm lấy bờ mông của anh, bế bổng anh từ bàn trang điểm lên, dựa vào cạnh bàn, chầm chậm cởi lớp áo ngoài mỏng manh trên người anh xuống.

   Trên người Lê Lạc vẫn mặc bộ đồ diễn ba lớp, bọc kín mít lại, lớp bên ngoài cùng vừa được cởi xuống, thì lớp áo dài trắng bên trong sạc sẽ tinh xảo, cộng với mái tóc dài đen bóng và chiếc miện vàng, khiến cho dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của anh nhạt đi vài phần, để lộ ra lớp khí chất thanh lãnh xuất trần, mỗi một ánh mắt một động tác cắn môi, đều khiến cho người khác khó lòng tiếp cận, càng không thể xâm phạm.

   Đoạn Minh Dương không hề cởi thắt lưng của anh ra, mà là nắm lấy lớp áo dài của anh, từng chút một, vén lớp quần dài lên.

   Để thuận tiện cho việc quay phim, dưới lớp áo dài là một chiếc quần mỏng, bình thường sẽ không lộ ra ngoài, nhưng mà bây giờ, lớp quần áo được vén cao lên, liền không thể che giấu được nữa.

   "Tự cầm lấy." Đoạn Minh Dương nói.

   Lê Lạc cầm lấy quần áo trong tay hắn, ngoan ngoãn ôm vào lòng, nhìn hắn khom người xuống.

   Đoạn Minh Dương nửa quỳ trước mặt anh.

  Tiếp đó, hắn nhấc một chân của anh lên, giúp anh cởi đôi giày ra, sau đó rồi đến chiếc còn lại.

   Lê Lạc mang một đôi vớ trắng tinh đứng trên sàn nhà, bất giác có chút lúng túng, có lẽ là anh đã quen nhìn dáng vẻ cao ngạo của Đoạn Minh Dương rồi, đột nhiên thấy hắn khom lưng hạ mình xuống, nên khó mà quen được.

   "Cậu đứng dậy đi, tôi có thể tự cởi..."

  Đoạn Minh Dương không để ý tới anh, vẫn cứ quỳ dưới sàn, nhưng lại không hề cởi đôi vớ của anh ra, mà là nắm lấy mép quần của anh, cởi luôn chiếc quần lót nằm bên trong, chầm chậm cởi xuống, vứt sang sofa bên cạnh, chiếc quần nhẹ nhàng bay lên rồi đáp xuống chiếc áo khoác.

   Tiếp đó, không biết vì sao, lại mang đôi giày vào chân anh lại.

   Lê Lạc vừa muốn hỏi hắn định làm gì, thì Đoạn Minh Dương đột nhiên bước lên trước nửa bước, ngẩng đầu lên, mở miệng ra——

   "Ưm!" Lê Lạc nháy mắt liền cắn chặt răng, không nói ra được bất kỳ âm thanh nào nữa.

   Anh có nằm mơ cũng không ngờ rằng Đoạn Minh Dương sẽ khẩu giao cho anh.

   Hạ thân vốn đã ngẩng đầu được một nửa đột nhiên được bao trùm trong khoang miệng ấm nóng, đầu lưỡi lướt qua, hầu kết hít một hơi, nháy mắt liền bị kích thích thích đến mức dựng thẳng lên.

   Trước mắt Lê Lạc trở nên choáng váng, mất một lúc lâu mới có thể hoàn hồn lại từ trong khoảng không gian trắng kia, cúi đầu nhìn, chỉ thấy đầu mày anh tuấn của Đoạn Minh Dương khẽ cau lại, ngậm lấy hạ thân của anh, không ngừng nuốt vào. Cũng không hẳn là kỹ thuật cao siêu đến đâu, nhưng mà sức lực và độ sâu của người đàn ông này đủ để khiến cho máu huyết anh sôi trào, hai chân mềm nhũn.

  "Đừng... Ưm! Đừng hút..." Lê Lạc run giọng mà nói.

   Rõ ràng là anh ở bên trên, nhưng mà anh lại giống như là thịt cá nằm trên thớt, hoàn toàn không có cách nào chạy thoát khỏi sự khống chế của Đoạn Minh Dương, chỉ đành để từng sự khoái cảm mà đối phương mang lại ăn mòn mình từng chút một, cả người dần dần trượt xuống, dựa vào bên cạnh bàn trang điểm mới có thể miễn cưỡng mà đứng được.

   Đồng thời cùng với việc phía trước đang bị đùa bỡn, thì hai bàn tay lớn của Đoạn Minh Dương cũng bao trùm lên hậu huyệt còn đang ở bên ngoài của anh, dịu dàng mà chậm rãi vuốt ve, từ hai quả đào mọng nước mà vuốt ve đến phía đùi trong, lặp đi lặp lại chỗ thịt mềm non mịn nhất, mãi cho đến khi hai nơi đều bị đùa bỡn đến mức ửng hồng, hắn mới đột nhiên thả lỏng miệng ra, chôn đầu vào, cắn một miếng thật mạnh nơi thịt mềm mịn kia.

   "Ưm a!!" Bắp chân Lê Lạc mềm nhũn, xém chút nữa là quỳ xuống, phía trước của anh cũng run rẩy mà rỉ ra chất lỏng sóng sánh.

  Đoạn Minh Dương ôm lấy mông anh đỡ anh đứng dậy, bản thân hắn cũng đứng theo, sau đó lại đi hôn bờ môi anh, trong miệng còn chút hương vị tanh tanh, khiến cho người khác lập tức nhớ lại khi nãy hắn vừa làm gì.

   "Cậu không cần phải làm vậy..." Lê Lạc chống tay trên lồng ngực hắn, khẽ thở hồng hộc mà nói.

   "Không thoải mái sao?"

  "Thoải mái..."

   Chính là bởi vì quá thoải mái, cho nên mới không muốn. Lê Lạc nghĩ thầm.

   Trước kia trên giường, hai người bọn họ luôn cân tài cân sức, bởi vì Đoạn Minh Dương luôn có chút thô bạo, kích thích gene phản kháng trong anh, va chạm vào nhau, khiến cho hai người quấn quýt lấy nhau tựa như hai con dã thú, mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt, không ai khiến đối phương có thể đầu hàng được thì mới thôi.

   Chỉ có lần đầu tiên là khác biệt.

   Đêm đó, Đoạn Minh Dương mới đầu cũng như vậy, dịu dàng đến không ngờ, dùng từng nụ hôn khiến cho anh hoàn toàn mềm nhũn, đợi cho đến khi anh đánh mất hoàn toàn khả năng và suy nghĩ phản kháng lại, thì mới lộ ra nanh nhọn của loài động vật ăn thịt, bắt đầu xâm phạm mạnh mẽ một cách không hề kiêng kỵ gì. Anh không có chút khả năng nào để trả đũa lại, chỉ đành mở rộng chân mà chịu đựng, bị ăn đến không sót lại mảnh nào. Đến cuối cùng là vừa khóc vừa rên, cả người đã không còn chịu nổi nữa, đại não bị cồn và dục vọng làm tê liệt kia lại không ngừng nói rằng "muốn", đương nhiên là anh bị chơi đến thê thảm luôn rồi.

   Cho nên, sự dịu dàng của Đoạn Minh Dương, có lẽ ngược lại chính là dấu hiệu của nguy hiểm.

   "Cậu có thể mạnh bạo một chút..." Lê Lạc đẩy hông dán lên người hắn, dùng hạ thân của mình cọ cọ lớp quần tây của Đoạn Minh Dương, ý đồ muốn lấy lại quyền chủ động, "Tôi không sợ đau..."

   "Tôi không muốn làm anh đau." Đoạn Minh Dương hôn nhẹ lên trán anh, sau đó nói, "Mở chân ra."

   Trong lòng Lê Lạc cười thầm. Đàn ông cứng miệng, nói có dễ nghe đến đâu đi nữa, thì vẫn không nhịn được mà.

   Anh ngoan ngoãn mở chân ra, đứng trước bàn trang điểm, trong tay vẫn ôm quần áo của mình, nhấc lên cao hơn, toàn bộ hạ thân đều bộc lộ ra trong không khí, đôi chân dài thon thả không mặc gì cả, nhưng phía dưới chân vẫn mang vớ, có một cảm giác tình thú không nói thành lời mà.

   Đoạn Minh Dương ôm anh vào lòng bằng tư thế mặt đối mặt, cúi đầu kề bên tai anh, thấp giọng nói: "Quay đầu lại nhìn vào gương."

   Lê Lạc dựa vào lòng hắn, cả người trên hơi nghiêng qua, quay đầu lại, nhìn về phía chính mình trong gương trang điểm.

   Từ eo trở lên đều ăn mặc chỉnh tề, cổ áo cũng không hề bị lệch, trừ cổ và mặt ra, không lộ một chút da thịt nào cả, có thể nói là đoan trang thành thục, cao quý lạnh lùng.

   Nhưng mà từ eo trở xuống, bờ mông của anh lộ ra bên ngoài, đang dính chặt lấy hạ bộ của người đàn ông một cách không biết liêm sỉ, hai quả đào căng mọng bị người đàn ông nắn bóp trong tay, nặn ra muôn hình vạn trạng, chỗ bắp đùi còn có thể lờ mờ nhìn thấy dấu vết đỏ bừng mà người đàn ông để lại.

   Sự trái ngược này, lả lơi đến mức anh nóng hết mặt.

   Nhưng mà nếu như Đoạn Minh Dương muốn dùng cách này để khiến anh cảm thấy xấu hổ và khó xử, bó tay không biết làm sao, sau đó miễn cưỡng mà thỏa mãn dục vọng của anh, vậy thì cũng coi thường anh quá rồi.

   "Tôi đẹp không?" Lê Lạc nhìn qua gương, đối diện với ánh mắt tối đen của Đoạn Minh Dương. Tiếp đó, khẽ lắc hai quả đào bị nắn bóp đến ửng hồng của mình, nở một nụ cười khiêu khích vô cùng trái ngược với gương mặt xinh đẹp sạch sẽ:

   "Muốn chị** không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui