Đừng nói bày sạp buôn bán, lương thực dự trữ trong nhà sau khi ăn xong cũng không có tiền mua nữa.
Nam nhân phải năm năm sau mới có thể trở về, trong lúc này là không trông cậy vào được.
Đất cho thuê, còn phải đợi mấy tháng mới có thể thu tiền thuê.
Trước mắt duy nhất có thể làm, chính là hỏi công công bà bà đòi nợ.
Tiêu Hạnh Hoa tìm kiếm trong rương sính lễ, sau khi lục lọi một hồi, nghe "cạch" một tiếng, khóa mở ra.
Nàng lấy ra một đống lớn quần áo, cuối cùng nàng cũng tìm được cái túi bị ép ở đáy rương.
Trong túi có một tờ khế ước thuê đất và một tờ giấy ghi nợ.
Khi Tống Đại Tráng cho công công bà bà vay tiền, chàng hy vọng rằng trong thời gian mình vắng nhà, họ sẽ giúp đỡ cho nàng và các hài tử.
Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ vẫn là đánh giá quá cao lương tâm của những người đó.
May mắn thay, chàng để lại tâm nhãn, mới có tờ giấy nợ này.
Bang bang bang bang.
Lại có người gõ cửa.
" Mở cửa, người nhà của Đại Tráng đâu, người của huyện nha đến rồi.
" Đó là trưởng làng, dẫn người đến báo tang.
Tiêu Hạnh Hoa cầm tờ giấy nợ, cong cong khóe miệng.
Rốt cuộc, cơ hội đòi nợ của nàng đã đến.
" Trưởng làng, vị này là? "
" Nhà Đại Tráng nha, đây là quan huyện.
Quan huyện, đây là vợ của Tống Đại Tráng.
"
Nha dịch đưa tin đầy người là mùi rượu nồng nặc, bước đi đều là lung lay loạng choạng.
" Quan gia, không biết ngài tìm dân phụ là có chuyện gì? "
Tiêu Hạnh Hoa thầm nghĩ, khó trách kiếp trước đã báo sai tang, gửi nhầm giấy báo tang của nhà Tống ở Tây Hà đến nhà Tống ở Đông Hà.
" Ngươi là người nhà của Tống Đại Tráng phải không? Chà, tiếc quá, một người vợ xinh đẹp như vậy không biết sẽ rơi vào tay tên nào đây.
"
Nha dịch hiển nhiên say không nhẹ, đem suy nghĩ trong lòng đều nói ra, bất quá còn không quên chuyện mình muốn truyền đạt.
" Binh lính Tống Đại Tráng, bất hạnh chết trận trên sa trường.
Nhờ ân huệ của hoàng đế, triều đình cấp cho tiền trợ cấp hai mươi lượng bạc.
Gia quyến mang giấy báo tang và hộ khẩu đến huyện để nhận trong vòng hai tháng.
Nghe rõ chưa? "