Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


===========

Ở kiếp trước, khi Tiêu Hạnh Hoa nghe được tin đồn thì đã ngã bệnh, tang báo này vẫn là do công công bà bà tiếp nhận.

Sau đó, khi bà bà mang theo hai đứa con trai, vui mừng hớn hở đi huyện nha lĩnh tiền trợ cấp, họ mới biết được đã xảy ra nhầm lẫn.

Giờ phút này, Tiêu Hạnh Hoa biết rõ tang báo là bị đưa sai, nhưng nàng cũng sẽ không vạch trần sự thật.

Nàng nắm chặt giấy tang báo kia, ánh mắt trợn ngược, liền hôn mê bất tỉnh, may mắn vừa lúc được hai vị phụ nhân đứng phía sau tiếp được, " Vợ Đại Tráng! Ôi! "

" Ai, thật sự là một cái si tình nữ nhân, không giống cái kia chết tiệt bà nương, mẹ nó, vụng trộm cùng một hán tử, còn cùng người ta chạy, hoàn toàn không đem ta Lý Bưu để vào mắt...!" Nha dịch say khướt, nói xong liền đi.

Còn là một nha dịch có nhiều chuyện xưa.

Lý Bưu.

Nàng sẽ ghi nhớ tên này.

Tiêu Hạnh Hoa cúi đầu, được người dìu vào trong nhà.


Không bao lâu sau, đám người Tống lão thái nhận được tin, đã đến trong sân.

Tiêu Hạnh Hoa khóc đến cực kỳ bi thương.

" Đại Tráng à, chàng đã đi rồi, chúng ta mấy cái mẫu tử phải sống thế nào đây —— "

Lúc này, không còn người ngoài ở đây, bà bà và hai nàng dâu kia giả bộ cũng lười giả bộ, bày ra bộ mặt thật sự.

" Hôm qua con còn không tin, giờ tang báo đã đưa đến cửa, con đã tin chưa? "

" Ha, sáng nay còn dương dương tự đắc với chúng ta, giờ thì sao nào, đã héo úa rồi à? "

Tiêu Hạnh Hoa thuận tay nhặt cái chổi trên giường lên, ném về phía mấy người.

" Trượng phu của ta đã chết, các người vui vẻ lắm sao? Cút ngay —— "

Tống lão thái bất hạnh bị đập trúng, trên đầu trong nháy mắt nổi lên một cái khối u lớn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngẫm lại ý đồ đến đây, bà ta chỉ có thể nhịn xuống chịu đựng trước.

" Hạnh Hoa à, nương biết con khó chịu trong lòng, nên nương mới cố ý tới thăm con.

Người chết không thể sống lại, con nghĩ thoáng một chút.


Đại Tráng đã đi rồi, còn có cha nương, còn có Nhị Tráng, Tam Tráng, Tứ Tráng nữa.

"

Tiêu Hạnh Hoa vẫn không nói chuyện, chỉ nghe Tống lão thái ở nơi đó nói hơn nửa ngày, cuối cùng mới nói đến chính sự.

" Hạnh Hoa à, dù con thương tâm thế nào, tiền trợ cấp cũng phải đi lĩnh trước.

Đừng để lâu quá, huyện nha sẽ không nhận đâu.

"

Vẻ mặt Tiêu Hạnh Hoa càng bi thương tuyệt vọng.

" Con cũng biết mình nên nhận sớm, nhưng bọn nhỏ đều vẫn còn nhỏ, con làm sao có thể rời thân, để các nữ nhi ở nhà một mình mà đi huyện thành đây? "

Tống lão thái muốn chính là nàng những lời này.

" Nếu con yên tâm, việc này liền giao cho nương lo liệu đi.

Nương cam đoan một văn, một đồng cũng giao đầy đủ cho con.

"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận