Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Kiếp trước, bộ mặt của người Tống gia cũng bắt đầu lộ ra từ sau khi nhận được tin Tống Đại Tráng chết.

Trước đó, bởi vì bọn họ đều kiêng kỵ Đại Tráng, nên mới không dám làm chuyện quá phận.

Tống lão thái hôm nay nói lời này, còn tự cho mình là rất nắm chắc.

Chỉ là ai cũng không biết, qua một đời người, Tiêu Hạnh Hoa đã nhìn thấu mọi chuyện.

" Nhưng con không yên tâm.

"

" Cái gì? Ngay cả nương mà tẩu cũng nghi ngờ sao? " Tỷ muội hai nàng dâu lập tức nhảy dựng lên.

Tiêu Hạnh Hoa lấy ra tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn, quơ quơ trước mặt bọn họ rồi thu hồi lại.

" Khi các người vay tiền, đã hứa là một tháng sẽ trả cho ta.

Nhưng hiện tại thì đã hơn hai tháng rồi, các người vẫn chưa trả cho ta một đồng nào.

Tiền trợ cấp có đến hai mươi lượng bạc, ai biết các người nhận được rồi liệu có giữ khư khư lại không.

"


Tống lão thái có chút lúng túng, " Nương không phải không trả cho con, thật sự là trong tay tài chính quá khó khăn......!"

Tiêu Hạnh Hoa rõ ràng không tin.

" Vậy con vẫn là không cần làm phiền nương, chờ con lúc nào có thời gian, tự con sẽ đi lĩnh trợ cấp là tốt rồi.

"

Tống lão thái tận lực đè nén tức giận, ôn tồn khuyên bảo.

" Ở huyện nha, quan sai cũng không dễ nói chuyện đâu con.

Con một thân nữ nhân đi qua, nếu là chịu thiệt thì phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải có một người nam nhân ra mặt mới tốt.

Nương xem Nhị Tráng, Tam Tráng đi thay con liền rất thích hợp, con thấy sao? "

Tiêu Hạnh Hoa lại im lặng không nói gì.

Tống lão thái khẽ nghiến răng.

" Con không phải là sợ nương lĩnh được tiền liền không đưa cho con sao? Cũng đúng, bảy lượng bạc kia ở phía trước, cũng không trách con không tin nương.

Nương trở về nhà liền gom tiền, đập nồi bán sắt cũng phải trả lại cho con.


Mẹ chồng nàng dâu chúng ta cũng không thể vì tiền bạc mà trở nên xa lạ.

"

Nửa canh giờ sau, mấy người nhà Tống đi mà quay lại, quả nhiên mang theo một bao bạc vụn tới.

Tiêu Hạnh Hoa đếm thử, không thiếu không thừa, vừa vặn đúng bảy lượng.

Nàng cũng rất sảng khoái, đem tờ báo tang có đóng dấu của quan phủ, giao cho mẹ chồng.

" Vậy con làm phiền nương rồi.

"

Tống lão thái cầm lấy báo tang đến tay, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, cùng hai nàng dâu vội vàng rời đi.

Tiêu Hạnh Hoa nhận bảy lượng bạc, đếm ra hai lượng, mặt khác năm lượng còn lại thì cất giữ cẩn thận, khóa ở trong ngăn tủ.

Sau khi dọn dẹp xong, nàng mới nhận ra đại nữ nhi đang nhìn mình.

" Kim Trân, nương định sau này đi chợ bày sạp bán đồ ăn.

Mỗi ngày phải mang theo rất nhiều thứ đồ, cho nên nương cần con hỗ trợ.

Lát nữa chúng ta sẽ đến nhà bà ngoại của con ngay bây giờ.

"

Sự bình tĩnh của mẫu thân đã khiến trái tim bất an của Kim Trân rốt cục cũng yên lòng, tin rằng cha mình thật sự là không có việc gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận