Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Tiêu Hạnh Hoa không ngờ tin dữ lại lan truyền nhanh đến vậy.

" Nương, sao nương biết được? Thông báo cũng chỉ mới được dán lên hôm qua.

"

" Ôi, trong làng chúng ta ai mà không biết Đại Tráng chứ.

" Châu Mai vẫn không kìm được nước mắt, " Ngày hôm qua, trong làng có người từ trên huyện trở về, khi gặp cha con thì có nhắc đến chuyện này, cha con cũng buồn bã đến bạc đầu.

Nhưng Bằng Phi không tin, sáng sớm hôm nay đã dẫn cha con đi huyện thành, bảo là phải hỏi cho rõ ràng.

"


Hôm nay, tin báo tang từ quan sai đã được đưa đến Tống gia, mới chỉ trôi qua chưa lâu.

Sau một canh giờ đến đây, Tiêu Hạnh Hoa đoán chắc cha và nương nhất định còn chưa nhận được tin tức đó, nếu không thì bọn họ nhất định sẽ càng thương tâm hơn nữa.

Phụ thân cùng đệ đệ lên huyện thành hỏi rõ ràng cũng tốt, về phần tin tức báo nhầm kia, nàng trước hết không nói cho nương, miễn cho nàng chịu không nổi.

" Mẫu thân, người khác có thể không biết, các ngươi còn có thể không rõ ràng sao? Đại Tráng là ai, chàng làm sao dễ dàng chết như vậy? Nương trước đem tâm thả vào trong bụng, chờ phụ thân cùng Bằng Phi trở về, mọi việc liền rõ ràng.

"

Nữ nhi vừa khuyên giải vừa an ủi, Châu Mai quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ngay cả sống lưng cũng đứng thẳng lên.

Bà đem Chiêu Ngọc đang ngủ say nhẹ nhàng đặt lên trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng cho tiểu tôn nữ ( cháu gái nhỏ ) , sau đó ôm lấy Ngọc Nam, lại gọi Kim Trân cùng Bảo Châu.

" Đi nào, cùng bà ngoại đi cắt rau hẹ, hôm nay làm sủi cảo cho các con ăn.


"

" Sủi cảo bà ngoại gói là ngon nhất.

" Cái miệng nhỏ nhắn của Ngọc Nam ngọt ngào nhất.

Sau khi cắt rau hẹ trở về, Tiêu Hạnh Hoa bắt đầu rửa và thái rau.

Châu Mai thì bắt đầu nhào bột và trả lời những câu hỏi kỳ quặc của các ngoại tôn nữ của bà.

Chẳng bao lâu sau, khi các tiểu tôn nữ chơi vui đến mệt mỏi, Bảo Châu nhất quyết chạy ra cổng làng đợi ông ngoại và cậu trở về, Kim Trân liền dẫn theo hai muội muội cùng đi ra ngoài.

Trong lúc đó, Vương Yến vẫn ở trong phòng bên cạnh không chịu đi ra.

Tiêu Hạnh Hoa và mẫu thân của nàng, một người cán bột, một người gói sủi cảo.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận