Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Tiêu Hạnh Hoa nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không thể trực tiếp nói cho đệ đệ, để tránh việc hắn lại đi vào con đường cũ của kiếp trước sớm hơn một năm.

" Nương, phụ thân cùng Bằng Phi ra khỏi nhà từ lúc nào? "

" Khi trời còn chưa sáng hai người họ đã đi rồi." Châu Mai nhìn lên trời, giờ đã là buổi trưa, " Bọn họ đi sớm như vậy, nếu may mắn có thể thuận lợi tìm được người và hỏi rõ ràng, thì lúc này hẳn là sắp về đến nhà rồi, không chừng còn không bỏ lỡ bữa ăn sủi cảo trưa nay đâu.

"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Châu Mai vừa dứt lời, đã nghe thấy hai giọng nam sang sảng từ bên ngoài truyền vào.

" Ha ha ha, ta đã nói cha và nương lo lắng mù quáng rồi.

Tỷ phu là người như thế nào? Hắn nhưng chính là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, ra chiến trường cũng lập được công lớn, làm sao có thể bị địch nhân đánh chết được.

"


" Hừ! Ngươi có năng lực, ngươi hiểu tỷ phu của ngươi, đắc ý cái gì.

Cha còn không phải là lo lắng cho tỷ tỷ của ngươi nghe được tin tức sẽ sợ hãi sao.

"

Tiêu Hạnh Hoa buông chày cán bột xuống, chạy ra ngoài, chỉ thấy phụ thân nàng đang ôm Kim Trân, đệ đệ thì một tay ôm Bảo Châu, một tay ôm Ngọc Nam.

" Phụ thân! Bằng Phi! " Đôi mắt nàng lại trở nên ươn ướt.

Tính cả kiếp trước, nàng đã năm sáu năm không gặp lại bọn họ rồi.

" Tỷ, sao tỷ lại khóc? " Tiêu Bằng Phi ôm hai tiểu tôn nữ của hắn chạy như bay tới, " Dù hôm nay tỷ không tới, ta cũng phải đi tìm tỷ.

Tỷ, Tỷ phu không sao, chỉ là bị nhầm lẫn với một người trùng tên ở làng Hà Tây đã xảy ra chuyện thôi.

"


" Ta đã sớm biết rồi! " Tiêu Hạnh Hoa lau nước mắt, nàng gọi các nữ nhi của mình.

" Kim Trân, Bảo Châu, Ngọc Nam, còn không mau xuống đây, ông ngoại và cậu đều bị các con ôm mệt muốn chết rồi.

"

Vào trong nhà, Tiêu Thanh Sơn cao hứng nói: " Hôm nay đúng thật sự là một ngày rất vui, đáng để chúng ta làm bánh sủi cảo ăn mừng.

"

Tiêu Bằng Phi cũng vui vẻ nói: " Cha, đây là nhờ phúc của tỷ tỷ và các tiểu tôn nữ đấy, nếu không nương mới không nỡ làm sủi cảo cho chúng ta ăn đâu.

"

Quản là bởi vì lý do gì, dù sao có sủi cảo ăn hắn liền cao hứng.

Nhìn một vòng, Tiêu Bằng Phi mới phát hiện ra thiếu gì đó.

" Xảo Linh và nương của nó đâu? Không có ở nhà sao? "





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận