Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


" Việc này bị tiểu tử biết được, hắn tự nhiên rất tức giận, cầm khảm đao liền đi tìm nhi tử của trưởng làng.


Nhưng người ta đã sớm có chuẩn bị, hắn chỉ làm bị thương da lông của người ta đã bị bắt, còn bị đưa vào lao ngục phán năm năm tù.

Lại ở trong tù nhận hết tra tấn, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Phụ thân và mẫu thân của hắn cũng bởi vì chuyện này mà chịu đả kích quá lớn, khuất nhục bi phẫn qua đời.

"

Kể xong toàn bộ câu chuyện, Tiêu Hạnh Hoa mới thở dài một hơi.

" Con người a, cho dù chịu ủy khuất lớn hơn nữa, cũng không thể quá xúc động.

Ngẫm lại phụ mẫu, ngẫm lại chính mình vốn còn có hơn nửa đời người phía trước để sống thật tốt, nhưng chỉ vì một lúc nhất thời không chịu đựng nổi, mà cuối cùng lại dẫn đến cảnh gia đình tan nát.


Thực sự không nên như vậy! "

Tiêu Bằng Phi không nói gì nữa.

Có rất nhiều chuyện, hắn phải tự suy nghĩ lại, yêu cầu xác minh.

Hai lão nhân Tiêu gia căn bản không biết chuyện của nhi tử và nàng dâu, cũng không biết tính toán của hai tỷ đệ, chỉ mắng vài câu "mất mặt", "không biết xấu hổ", rồi nói đến chuyện làm ăn của đại nữ nhi.

Mục đích chủ yếu của Tiêu Hạnh Hoa đến đây hôm nay chính là cảnh tỉnh đệ đệ của nàng.

Nàng cũng đã nói rằng, trong hai ngày tới, nàng sẽ chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và nguyên liệu cần thiết cho việc buôn bán, và bảo đệ đệ đến sớm ngày kia để giúp mình sắp xếp mở sạp tại chợ.

Tiêu Bằng Phi tất nhiên là một ngụm liền đáp ứng tỷ tỷ, giống như là chuyện xưa kia hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn, sắc mặt đã sớm khôi phục như bình thường.

Tiêu Hạnh Hoa biết đệ đệ trong lòng hiểu rõ, thật sự là chuyện đời trước xảy ra quá mức bất ngờ, mới làm cho hắn nhất thời rối loạn.

" Thời gian cũng không còn sớm nữa.


Cha, nương, đệ đệ, con và các hài tử phải trở về rồi.

"

Mọi người trong nhà họ Tiêu ra ngoài tiễn khách, Vương Yến cũng đi theo.

" Thắt lưng của ta mới khá hơn một chút, liền ra ngoài tiễn tỷ tỷ.

"

Dứt lời, còn bảo Xảo Linh cầm một băng đô đưa cho Bảo Châu.

Bảo Châu nhất quyết không chịu nhận.

" Ta là người xin ăn, không phải người nhận băng đô.

"

Tiểu Bảo Châu nhớ lâu lắm đấy.

Nàng cũng có tính khí của mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận