Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


===========

Tiêu Bằng Phi không giống như thường ngày, để ý đến sự không vui của nữ nhi.

Hắn nhớ tới một chuyện, liền hỏi tỷ tỷ của mình:

" Tỷ, ta và cha từ huyện thành trở về, giống như nhìn thấy bà bà cùng hai tiểu thúc tử của tỷ.

Bất quá, ta chỉ có thể từ xa chào hỏi bọn họ, mà bọn họ giống như không nghe thấy được, cũng không để ý tới chúng ta.

Hoặc là, không biết có phải hay không là ta nhận lầm người rồi.

"

Tiêu Hạnh Hoa cười cười, " Đệ mặc kệ bọn họ đi.


"

Bây giờ tâm tư của nàng đều đặt hết trên người Vương Yến.

Lúc nàng kể chuyện xưa, nàng đã hạ thấp giọng, nàng ta hẳn là không nghe thấy gì.

Vương Yến đích xác không nghe được chuyện xưa mà đại cô tỷ vừa kể.

Sắc mặt nàng ta có vẻ xấu hổ sau khi biết được Tống Đại Tráng không chết, hối hận vì mình đã bại lộ tiểu tâm tư quá sớm.

Tiêu Hạnh Hoa dẫn theo các nữ nhi của nàng về nhà.

Mới vừa vào đến cổng làng, nàng liền thấy mẹ chồng cùng hai tiểu thúc tử đen mặt đứng ở nơi đó, như thể là muốn ăn tươi nuốt sống mẫu tử các nàng vậy.

Trước khi ba mẹ con bọn họ hưng sư vấn tội, nàng đã giành trước mở miệng.

" Nương, tiền trợ cấp nương và nhị đệ, tam đệ đã nhận về chưa? Cảm ơn nương đã đi một quãng đường dài để nhận hai mươi lượng bạc trợ cấp và mang về cho con, con dâu thật không biết phải cảm ơn nương như thế nào.


"

Tống lão thái vốn định nổi giận, nhưng nghe xong Tiêu Hạnh Hoa nói lời này, bà ta đột nhiên ý thức được, đứa con dâu này, tựa hồ cũng không phải là người mà bà ta tưởng rằng có thể dễ đắn đo.

" Ngươi có phải hay không đã sớm biết chuyện Đại Tráng không chết, vậy tang báo kia lại là chuyện gì xảy ra? Có phải là ngươi cố tình để
quan sai Đại lão gia người ta đưa sai tin không? "

" Đại Tráng chưa chết? Thật sự là quá tốt rồi.

" Tiêu Hạnh Hoa diễn cũng giống như thật, vừa vui mừng vừa rơi nước mắt, sau đó mới tỏ vẻ tủi thân nói: " Nương là có ý gì? Con cũng không quen biết quan sai Đại lão gia, sao lại để người ta cố ý đưa nhầm chứ? "

" Ngươi còn không phải vì bảy lượng bạc kia sao! " Tống lão thái nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Hạnh Hoa vẻ mặt mờ mịt.

" Bảy lượng bạc? Không phải là tiền nương đã vay từ nhà đại phòng của chúng con hay sao? Thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Chẳng lẽ nương không có ý định trả lại tiền cho con? Hay là nương chỉ định nhận xong tiền trợ cấp hai mươi lượng bạc mới bằng lòng trả nợ cho con? "




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận